Từ Sĩ Hưng gặp người đồng cảnh ngộ nên rất tương thân tương ái: "Chẳng còn cách nào cả, chắc là do không đủ duyên phận đấy!" Ông ấy quay mặt lại, thấy Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang khóc thì dỗ dành cô: "Em gái, đừng khóc nữa. Bị bắt nạt ở trường còn có thể nhìn thấy được, đến lúc ra ngoài xã hội nếu mà có bị bắt nạt thì cũng không ai thấy đâu, ngược lại còn chèn ép người ta đến mức không thở nổi ấy chứ. Em cứ nghĩ như này đi.
Những người bắt nạt em ở trường bây giờ, về sau cũng sẽ bị người khác bắt nạt thôi. Xã hội mà, sẽ luôn có một mặt tàn nhẫn như thế."
Những lời cuối cùng của ông ấy nghe giống như một lời châm ngôn mang tính cảnh báo, lại rất hàm xúc.
Thạch Dũng nghe thế thì mơ hồ thở dài, như thể đang đồng ý và cũng cảm thấy bất lực.
"Nhưng em cảm thấy con người không nên chấp nhận hành vi bắt nạt, mà nên phản kháng hoặc chấm dứt nó." Cô gái yếu ớt nói: "Không ai có thể thờ ơ sau khi bị bắt nạt được, chắc chắn phải giải quyết nó. Nếu không dám phản kháng thì chỉ có thể trút giận lên những người yếu hơn. Cuối cùng sẽ trở thành hiệu ứng đá mèo (*). Bố mẹ bị cấp trên chửi mắng, về nhà lại mắng chửi con cái, sau đó con cái đi đá con mèo.
Nếu một xã hội luôn có bầu không khí như thế này thì cuối cùng sẽ khiến trẻ em và thú cưng trở thành đối tượng bị tấn công của mọi người."
(*) Hiệu ứng đá mèo: Chỉ sự lây lan của tâm trạng tồi tệ giống như việc làm đổ một dãy domino. Tự do trút giận có thể dẫn đến một vòng luẩn quẩn làm hại tâm trạng của bản thân và ảnh hưởng đến người khác.
"Wow, em gái, em hiểu biết nhiều thật đấy." Từ Sĩ Hưng nhìn cô.
Thạch Dũng cũng cảm thấy bất ngờ: "Tuy là nói như thế, nhưng cháu có thể làm cho sự bắt nạt dừng lại ở chỗ của cháu được không? Nếu có cơ hội trút giận và trả thù, liệu cháu có khống chế được không?"
"Vâng, cháu có thể." Giọng điệu cô vẫn nhẹ nhàng nhưng có thể khiến người nghe tin tưởng cô.
"Em gái thật kiên cường… Tôi thì không. Thật ra tôi tương đối nhát gan…" Từ Sĩ Hưng không nhịn được mà hỏi Thạch Dũng: "Cảnh sát Thạch, nếu anh bắt được người phụ nữ điên kia thì anh định xử lý cô ta như thế nào?"
Thạch Dũng mơ hồ nói: "Tôi sẽ liên lạc với người nhà của cô ta trước. Nhưng mà tôi thấy cô ta cũng không làm gì cậu mà. Cậu vẫn tốt đấy còn gì."
Chuyện nhảm nhí rất nhiều.
"Không không. Người phụ nữ đó cực kỳ ám ảnh. Đã nhiều ngày tôi không ngủ ngon rồi. Không tin thì anh hỏi em gái đi. Em gái cũng gặp cô ta rồi. Cô ta rất đáng sợ đúng không?"
Bạch Chiêu Chiêu gật đầu: "Chị gái đó hơi đáng sợ, hơi giống…" Cô không nói nên lời.
Từ Sĩ Hưng nhanh miệng nói: "Giống quỷ."
Thân thể Bạch Chiêu Chiêu run lên, sau đó cô cúi đầu xuống.
Cô lại nghĩ đến tòa nhà kỳ quái kia, những người rơi xuống, còn có tiếng khóc lúc nửa đêm không biết từ đâu ra…
Thạch Dũng ăn xong viên mochi thì cười lạnh: "Trên thế giới này làm gì có quỷ. Tôi sống từng ấy năm rồi mà chưa bao giờ gặp cả. Nếu có thì vừa đúng lúc, để tôi được mở rộng tầm mắt."
Từ Sĩ Hưng tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Cảnh sát Thạch, anh là cảnh sát mà. Người xưa nói, trên người cảnh sát có rất nhiều dương khí, rất khó gặp được quỷ mà." Ông ấy lại bổ sung: "Còn có những người như đại ca Quan nữa, cũng giống như thế."
Bạch Chiêu Chiêu cẩn thận mở miệng: "Khi còn bé, em có nghe bà nội nói, gặp quỷ thì không thể nói với người khác, nếu không người đó cũng sẽ gặp phải quỷ."
Từ Sĩ Hưng sửng sốt, lập tức nói: "Không sao đâu. Người phụ nữ kia không phải quỷ. Chúng ta đều nhìn thấy cô ta mà. Chắc là một bệnh nhân tâm thần thôi."
"Được rồi." Thạch Dũng đặt cái bát xuống: "Đi thôi. Đừng bỏ lỡ chuyến xe bus tiếp theo nữa."
Bạch Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng ăn miếng cuối cùng rồi đi theo phía sau hai người họ.
Từ Sĩ Hưng là người lắm chuyện, nên ông ấy luôn tìm chuyện để nói: "Em gái, khăn quàng cổ này đẹp hơn, tôn da em hơn đấy."
Bạch Chiêu Chiêu nắm chặt khăn quàng cổ, biểu cảm càng âm trầm hơn.
Ba người cùng lên xe bus. Bạch Chiêu Chiêu và Từ Sĩ Hưng đều theo phản xạ có điều kiện mà nhìn hàng ghế phía cuối xe— Không có ai.
Từ Sĩ Hưng thở phào nhẹ nhõm rồi nói với Thạch Dũng: "Xem ra cô ta chỉ tử thủ (*) ca 7 giờ 30 phút thôi."
(*) Tử thủ: Ý trong câu là nói, giữ vững tới chết, tới cùng.
Thạch Dũng lơ đãng gật đầu: "Vậy ngày mai chúng ta lại đến xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!