Chương 10: Ngày thứ ba

Bạch Chiêu Chiêu yếu ớt nói: "Ăn xong rồi." Bởi vì quá sợ hãi nên cô không thể không điên cuồng ăn đồ ngọt để cho mình tỉnh táo. Cuối cùng chỉ còn lại một cái bánh mochi và bánh bông lan nhân ruốc cho mẹ.

Cô hơi xấu hổ. Cô đúng là không biết kiềm chế, mới qua 2 ngày thôi mà đã ăn hết nhiều điểm tâm ngọt như thế.

Diệp Chi Du không để ý lắm, cậu hơi cong lưng xuống nói chuyện với cô:

"Vậy đúng lúc tớ cũng vừa ăn hết. Tan học tớ đi mua tiếp, tiện thể cho cậu ăn thử loại khác nhé."

Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại nhìn thêm một cái.

Từ bé đến giờ, có rất nhiều con trai thích cô. Cô xác định rằng mình biết ý của Diệp Chi Du. Cậu ngược lại rất thông minh, giả vờ lâu như thế, lại biết đạo lý mưa dầm thấm lâu, nên cô không thể trực tiếp từ chối cậu được.

Nhưng cho dù như thế thì cô cũng không hề tức giận, trong lòng còn ngọt ngào hơn cả bánh mochi.

Tại sao cô lại có cảm giác này, cô cũng rất rõ ràng. Bởi vì cô cũng có chút thích Diệp Chi Du.

Tất nhiên, trước mắt cô vẫn sẽ không đồng ý với cậu. Cô thật sự không thể bị phân tâm được…

"Cảm ơn…" Cô lại nhẹ giọng: "Hình như tan học tớ luôn không gặp được cậu."

"À, bởi vì tớ còn phải đi tập bóng chày." Cậu vội vàng giải thích: "Phải tập đến 9 giờ."

Cô gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Dưới ánh nắng của buổi sáng sớm, khuôn mặt của cô trắng nõn giống như quả trứng gà luộc, đôi môi hồng hào tự nhiên…

Cậu thất thần nhìn 2 giây, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, đầu nóng hừng hực.

Thật ra, từ lúc Bạch Chiêu Chiêu chuyển trường đến đây, cậu đã nghe nói lớp 2 mới có một cô gái chuyển đến, đẹp như trang bìa của cuốn tiểu thuyết lãng mạn được vẽ tay. Nhưng cậu lại đi học sớm và đi tập về trễ, trong lòng cũng không thèm để ý loại chuyện này, chỉ cho rằng bạn bè mình đang khoác lác mà thôi.

Mãi cho đến tháng trước, sau khi cậu hoàn thành giải đấu bóng chày và về nhà sớm thì mới tình cờ gặp cô trên xe bus.

Lúc đó, vẻ mặt cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, đẹp như Lâm Đại Ngọc (*) được thiên nhiên ban tặng vẻ đẹp và tài năng. Cậu ngơ ngác nhìn cho đến khi chiếc xe đột ngột dừng lại và cô vô tình giẫm phải chân của cậu.

(*) Lâm Đại Ngọc: một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết "Hồng lâu mộng".

"A, xin lỗi." Cô chán nản ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, trông còn trong trẻo hơn cả sự ngu ngốc của cậu.

Đầu óc của cậu bị tia sét của thần Cupid đánh trúng, khiến cậu không thể thốt nên lời.

"Cậu không sao chứ? Có đau không?" Cô lại hỏi.

Giọng nói trong veo thánh thót.

Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất và biến thành những đốm sáng, giống như một con cá đỏ đang lười biếng lắc lư chiếc đuôi của mình… Bên ngoài xe rất náo nhiệt, các học sinh nhốn nháo tan học, trên mặt họ đều đang nở nụ cười…

Thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh hẳn. Những điều tốt đẹp nhất mà cậu đã bỏ qua đều xuất hiện cùng với cô…

Diệp Chi Du hốt hoảng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lỗ tai cậu ong ong, mặt đỏ như gan heo. Cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói cái gì. Nhưng sau đó ngẫm lại, cậu hận chính mình sao lại phản ứng chậm như thế.

Hai người vốn sống cùng một tòa nhà, nhưng lại chưa bao giờ gặp nhau. Bắt đầu từ ngày đó, họ lại thường xuyên tình cờ chạm mặt.

Hóa ra lúc đi chơi bóng, chỉ cần cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy cô đi qua hành lang. Hóa ra sau khi rửa mặt ở vòi nước trong tiết thể dục xong, chỉ cần cậu rũ nước là có thể nhìn thấy cô đang đứng ngẩn người ở dưới tán cây phía xa…

Tình cờ gặp nhau càng thường xuyên hơn, thứ nóng bỏng trong lòng cậu càng bừng cháy hơn.

Say này, cậu phát hiện cô hơi sợ đại ca ở tầng 1, ngay lập tức, cậu bảo huấn luyện viên đổi buổi tập buổi sáng thành buổi tối. Lúc đánh răng, cậu sẽ đứng ở bên cửa sổ mà nhìn. Mỗi lần, chỉ cần đại ca kia ra ngoài hút thuốc là cậu sẽ đợi để đi cùng Bạch Chiêu Chiêu.

Sau đó, đại ca béo kia không ra ngoài hút thuốc nữa, nhưng cậu vẫn đợi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!