Ôn Tu Viễn trở về tông phái.
Suy nghĩ của ba người kia bên ngoài Vân Kính khiến hắn cười phụt, giơ tay tặng cho mỗi tên một cái cốc đầu.
Bỏ ba người lại phía sau, Ôn Tu Viễn trở về Tàng Ý Sơn, lúc này trời đã xẩm tối, côn trùng trên núi cũng đã đi ngủ hết cả, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ một âm thanh nhỏ xíu cũng dễ dàng bị phát hiện. Càng khỏi bàn đến tiếng khóc không thể tưởng tượng nổi kia.
Tiếng khóc bên tai vẫn không ngừng nghỉ, so với ban ngày thì yếu ớt hơn.
Quay trở về phòng, Ôn Tu Viễn thu lại gương mặt vui vẻ, lạnh lùng cởi áo khoác quăng ở mé giường.
Tiếng khóc đột ngột dừng lại.
Ôn Tu Viễn sửng sốt một chút, hai mắt nheo lại, dò xét liếc nhìn áo khoác vừa cởi.
Dưới lớp áo, một hình người bé cỡ bàn tay rón rén đi lại, lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra khỏi tay áo.
Thấy sắc mặt không tốt của Ôn Tu Viễn liền rụt vội về.
Ôn Tu Viễn cười lạnh.
Hắn vươn tay muốn bóp lấy người nhỏ xíu. Người nhỏ xíu trừng to hai mắt, sợ hãi nấc cụt một tiếng.
"Thì ra là ngươi", ánh mắt Ôn Tu Viễn lạnh lẽo như băng.
An An sợ đến mức không nói nên lời, nước mắt lại ứa ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống như những hạt ngọc bé xíu, một lúc sau đã xâu thành một chuỗi, trong mắt Ôn Tu Viễn chỉ thấy hai hàng nước mỏng manh.
"Ngươi là ai?" Ôn Tu Viễn thò tay chọt vào bụng An An, khiến An An nghiêng ngả, ngồi phịch mông vào lòng bàn tay Ôn Tu Viễn.
"Oa hu hu ——" An An thấy vậy lại òa khóc.
Ôn Tu Viễn không cảm thông chút nào, "Còn khóc nữa ta ném ngươi ra ngoài."
Có vẻ như bị Ôn Tu Viễn dọa sợ thật, An An liền ngừng khóc.
"Nói!" Ôn Tu Viễn cau mày.
"Là An An", hai mắt An An rưng rưng, hốc mắt ửng hồng, chóp mũi cũng đỏ ửng, thoạt trông đáng thương vô cùng.
"Ngươi từ đâu tới?"
An An thút thít, "Thôn Bách Lý."
Ôn Tu Viễn nghe qua thấy quen tai nhưng lại không nhớ ra được.
Có vẻ An An sợ bị Ôn Tu Viễn ném đi nên không dám lên tiếng nữa, chỉ biết im lặng khóc rấm rứt.
Ôn Tu Viễn không muốn nói chuyện nhưng đối phương cứ rấm rứt khóc mãi khiến hắn rất phiền lòng.
An An co người lại, ôm đầu gối.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, "Ngươi lại khóc cái gì nữa?"
Bàn tay nhỏ xíu của An An xoa bụng, chu miệng mếu máo, "Đói —— "
Người nhỏ xíu cúi đầu tự ôm lấy mình ủ rũ. Ánh sáng từ dạ minh châu phủ trên người nó hắt thành một cái bóng mờ mờ.
Một mình như bị bỏ rơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!