Chương 41: (Vô Đề)

"Hòa Mặc đạo trưởng?" Hoa Hướng Nhiên kinh ngạc nhìn Ngu Văn Tinh vừa ngã lăn ra đất, đang nằm sõng xoài lúng túng che mặt đi, bèn nhíu mày quay ra nhìn An Hòa Dật ý bảo y giải thích chuyện này đi.

Ở bên cạnh, Ngu Văn Tinh vội vội vàng vàng bò dậy, phủi phủi tay áo, tiếng phủi bịch bịch vang tới chỗ bàn đá trong phòng.

Chén trà trên tay An Hòa Dật run lên, vành tai cũng thoáng đỏ bừng. Hiện tại y cũng giống bạn mình, chỉ muốn che mặt đi.

Không biết đồ đệ nhà mình thấy trong phòng giấu một người khác thì sẽ có suy nghĩ gì. An Hòa Dật theo bản năng nhìn về phía Ôn Tu Viễn.

Ôn Tu Viễn giương ánh mắt vô tội nhìn lại, trong mắt có vẻ khó hiểu và hoang mang.

"Khụ."

An Hòa Dật ho nhẹ một tiếng, chớp mắt, tránh Ôn Tu Viễn.

Y gật đầu với Ngu Văn Tinh vừa ngồi xuống bàn. Bởi vì là chuyện riêng tư nên y cũng không tiện thay người ta nói với người ngoài.

Nhưng Ngu Văn Tinh xưa nay đã luôn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, dù đã gấp đến sắp mù mắt nhưng vẫn nghẹn họng không nói được ra nửa chữ. Thấy cả bàn đều nhìn mình thì chỉ đành lén giật giật tay áo An Hòa Dật dưới gầm bàn cầu cứu.

An Hòa Dật thầm thở dài.

"Hòa Mặc đạo trưởng muốn tránh mặt đồ đệ và nghỉ ngơi một thời gian, ta bèn mời y ở lại Tàng Ý Sơn mấy hôm." An Hòa Dật nói xong, Ngu Văn Tinh gật đầu lia lịa theo để khẳng định.

Hoa Hướng Nhiên không nói, chỉ cười cười.

Ánh mắt sư huynh sâu xa thâm thúy khiến An Hòa Dật phải gióng trống cảnh giác trong lòng.

"Nếu muốn tránh đi cũng không phải việc gì khó." Hoa Hướng Nhiên lên tiếng, không nhanh không chậm nói.

Nhưng lại khiến một tia lửa bùng nổ trong căn phòng nhỏ.

Ngu Văn Tinh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Hoa Hướng Nhiên.

Nói lẹ coi!

Thấy An Hòa Dật cũng gật gù thúc giục, Hoa Hướng Nhiên bỏ qua ý định dối lừa, "Vân Kính mở rồi, người có thể cho đồ đệ vào luyện tập một phen, cũng vừa hay tránh xa khỏi hắn một thời gian, cho nhau chút thời gian yên tĩnh."

Ủa đúng ha!

An Hòa Dật khá đồng tình với cách này, quay sang thăm dò Ngu Văn Tinh, còn Ngu Văn Tinh thì cũng đang gật đầu với vẻ mặt đầy vui mừng.

Thấy vấn đề của Ngu Văn Tinh đã được giải quyết, khóe môi An Hòa Dật khẽ cong lên một nụ cười.

Ôn Tu Viễn suýt nữa thì đảo trắng mắt một cái.

Kiêu căng quá nhỉ, vị sư tôn này, nói trực tiếp trước mặt đồ đệ về việc làm thế nào để tống khứ đồ đi xa luôn cơ.

Chậc.

Là một thành viên sắp bị tống khứ, Ôn Tu Viễn nhìn An Hòa Dật bằng ánh mắt cực kì u oán.

Hoa Hướng Nhiên chú ý thấy hết, trong mắt lóe sáng, nâng trà lên nhấp một ngụm, vừa nhấp trà vừa quan sát hành động của mọi người trên bàn.

An Hòa Dật đang trò chuyện vui vẻ với Ngu Văn Tinh, nói được nửa chừng thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình, lời cũng khựng lại, vừa quay ra nhìn đã bắt gặp ánh nhìn thẳng tắp của Ôn Tu Viễn.

Ơ, chết, quên mất.

An Hòa Dật phủi phủi vạt áo, mặt hơi nóng lên. Bởi vì thấy hơi xấu hổ nên y quay đầu đi, làm bộ như chưa từng thấy ánh mắt của Ôn Tu Viễn.

Cũng không có ý định cởi bỏ thuật cấm ngôn trên người hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!