Chương 31: (Vô Đề)

Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Nhϊếp Tử Tấn đuổi theo phía sau Ôn Tu Viễn, "Không nhìn ra đó nha, Ôn huynh đúng là thâm tàng bất lộ."

"Cũng thường thường thôi. Nhϊếp đệ cũng khá lắm chứ, thả câu cũng vui vẻ ha."

Nhϊếp Tử Tấn phe phẩy cây quạt, "Nào có nào có."

Hai người ở phía trước đang mải tâng bốc lẫn nhau. Chẳng biết Ôn Tu Viễn cũng đã lôi từ đâu ra một cái quạt, phe phe phẩy phẩy, thấy thế Nhϊếp Tử Tấn cũng thấy vui vẻ.

Hai người đi trước huynh đệ tình thâm, còn lại Kiều Húc đi phía sau buồn bực không vui.

Trở về nhà, Ôn Tu Viễn dùng thuật để tẩy hết bụi bẩn trên người đi, sau đó lập tức nhảy lên giường, hoàn toàn không để ý đến cái nhìn của người khác. Kiều Húc không vào nhà, một mình ngồi buồn bực trên tảng đá ngoài vườn hoa nhỏ.

Nhϊếp Tử Tấn không đi ngủ sớm như thế này, ra ngoài đi dạo loanh quanh, đúng lúc bắt gặp Kiều Húc ngồi một mình.

"Kiều huynh", Nhϊếp Tử Tấn gập cây quạt lại, chắp tay chào.

"Nhϊếp đạo hữu", Tuy rằng tâm tình Kiều Húc không được tốt, cậu vẫn đáp lễ hết sức chu toàn. Thấy Nhϊếp Tử Tấn tới đã lập tức thu lại vẻ buồn rầu, lập tức nở một nụ cười gượng.

Nhϊếp Tử Tấn cũng là người thức thời, thấy Kiều Húc tâm trạng có vẻ không được tốt nên chỉ chào xong rồi cũng tình đi luôn.

"Nhϊếp đạo hữu xin dừng bước", Kiều Húc chợt gọi Nhϊếp Tử Tấn lại.

Nhϊếp Tử Tấn xoay người, gió thổi phất qua mái tóc, cành cây theo gió đung đưa để lộ ra gương mặt tái nhợt của người đối diện.

"Nhϊếp đạo hữu có thứ gì muốn đạt được không?" Giọng người kia như tan theo gió, cũng may là Nhϊếp Tử Tấn vẫn đang chú ý lắng nghe thì mới nghe được câu hỏi.

"Có chứ. Tiền nè, sư tôn nè." Nhϊếp Tử Tấn chẳng hề ngại ngùng nói ra dã tâm của mình.

"Vậy nếu gặp phải một người lợi hại hơn, cũng giành với mình thì sao?"

Nhϊếp Tử Tấn sửng sốt, trán toát mồ hôi hột.

Đây đúng là một câu hỏi đòi mạng người ta.

"Thế thì... Nếu cảm thấy chiến được thì chiến đấu đến khi giành được, còn không thì từ bỏ thôi."

Kiều Húc miễn cưỡng bật cười, "Nhϊếp đạo hữu rộng lòng thật."

Nhϊếp Tử Tấn lúng túng cười đáp lại, chẳng biết trả lời sao, vội vã chắp tay cáo từ. Khi sắp đi khuất khỏi tầm mắt của Kiều Húc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại khuyên nhủ.

"Kiều huynh à, người tu hành không thể sinh ra chấp niệm được. Chấp niệm cả đời, tâm ma dễ tới. Ta kiên trì cũng chỉ bởi vì ta biết nhất định ta sẽ có được thứ mình muốn thôi."

Nói xong, Nhϊếp Từ Tấn lắc đầu khẽ cười, "Nếu đã biết không làm được thì ta sẽ không tiếp tục làm nữa."

"Vậy ngươi cảm thấy ta có thể làm được không?"

Trong mắt Nhϊếp Tử Tấn có chút tiếc thay cho đối phương, giọng vang lên trầm thấp dịu dàng, "Lúc huynh hỏi câu này nghĩ là đã không làm được nữa rồi."

"Ta không tin."

Kiều Húc nói xong nhảy xuống tảng đá, cầm kiếm lên rời đi.

Nhϊếp Tử Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, giắt cây quạt bên hông, trở về phòng.

Ôn Tu Viễn có cảm giác mình vừa ngủ thẳng một mạch tới tối, Kiều Húc vẫn chưa về. Hắn nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, phóng linh thức ra, tầm mắt trải dài từ trong ra tới ngoài phòng, cho tới chỗ Kiều Húc đứng ở bên cánh rừng phía sau núi.

Trên mu bàn tay Kiều Húc có mấy vết xước, máu đã khô lại, dính xung quanh. Cậu vẫn nâng tay chặt xuống từng nhát một, cố chấp nhưng kiên định.

Có lẽ là từ ngày xưa rất xưa, Ôn Tu Viễn cũng đã từng luyện tập giống như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!