Chương 25: (Vô Đề)

"Vị huynh đài này là... ?" Áo xanh mặt hóp, chỉ nhìn mặt mũi dáng vẻ của người này thì chịu chẳng biết là bao nhiêu tuổi. An Hòa Dật nhìn đoán sơ sơ, chỉ có thể đoán là tuổi không nhỏ.

"Sư tôn."

Thanh niên trước mặt trông có vẻ sốt sắng, gọi y một tiếng.

Vừa nghe thấy, An Hòa Dật đã ngây người tại chỗ, vẻ mặt hoang mang.

"Ôn... Tu Viễn?" Y nghi hoặc hỏi lại.

"Là con nè, sư tôn." Người đối diện cười cười, hai con mắt ti hí hấp háy, thoạt trông rất là hèn mọn xấu xa.

"Ngươi làm cái gì vậy?" An Hòa Dật khó khăn lắm mới lên tiếng được, mồm cá trê của người trước mặt nhếch lên, thoạt trông như là đang muốn lao vào âu yếm v**t v*, An Hòa Dật không nhịn lùi bước về sau.

Ôn Tu Viễn cười thầm, khi lên tiếng lại càng thêm cung kính hơn trước, "Đệ tử cũng muốn tham gia hoạt động tập thể của Duyên Sinh Tông, để tiếp nối truyền thống của toogn phái, đưa hoạt động thú vị này truyền lại cho các đệ tử đời sau."

An Hòa Dật: "..."

Hay lắm.

An Hòa Dật nghiêng người để Ôn Tu Viễn đi vào phòng.

"Hôm nay có câu hỏi hay thắc mắc gì không?"

Ôn Tu Viễn vẫn như bao ngày khác đưa ra vài câu hỏi về thắc mắc của bản thân. Chỉ là trong quá trình trả lời câu hỏi, An Hòa Dật không tránh được phải nhìn mặt hắn.

Ôn Tu Viễn rình đúng lúc An Hòa Dật nhìn sang, quay ra chu cái mỏ cá trê về phía y. Cả người An Hòa Dật lập tức cứng đơ ra, sau đó quay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa.

Tới khi Ôn Tu Viễn quay mỏ cá trê đi chỗ khác, An Hòa Dật mới nhìn lại.

Công nhận là xấu ma chê quỷ hờn thật.

Đây là lần đầu tiên An Hòa Dật đứng ở vị trí của người phải sống cùng người có gương mặt xấu xí mỗi ngày. Ở chung càng lâu càng cảm thấy đám đồ đệ của Duyên Sinh Tông quả thực đã sống không dễ dàng gì.

Các sư phụ trong tông phái đã sớm nổ tung rồi.

"Thật lòng muốn hỏi cái tên xấu xí ngoài cửa đó là ai vậy?"

"Dù gì cũng không phải là đồ đệ của ta."

"Lần này thì hay rồi, cả hai bên đều xấu xí, không ai khá hơn ai hết."

"Nói bậy, ta xấu thế nào được bằng tên đó."

"Ta mà xấu thì cũng chỉ là xấu bừa thế thôi, hắn xấu rất nghiêm túc!"

An Hòa Dật ngẫu nhiên liếc nhìn qua, đoạn lại ngẩng lên nhìn đồ đệ của mình. Không thể không thừa nhận rằng đồ đệ mình làm mặt xấu cũng có tâm quá đi mất.

Trong đầu y chợt có một ý nghĩ lóe lên, mở nhóm trao đổi với các sư tôn ra thấy cũng có câu hỏi tương tự như vậy.

"Liệu có phải thẩm mỹ của các đồ đệ bị bóp méo rồi không?"

Bên dưới còn kèm theo một chuỗi dấu hỏi chấm dài, kéo tới cả chục dòng, các sư tôn khác kéo xem cũng thấy tê cả đầu.

"Giờ thì hay rồi, từ giờ trở đi chẳng còn đồ đệ nào ưa nhìn để ngắm nữa."

Vừa nói dứt lời, trong cuộc hội thoại vang lên một tiếng gầm thét.

"Xếp hạng tông môn của lão tử!!! Kẻ nào làm hỏng kẻ đó đi chết cho ta!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!