Hôm nay, tập thể đệ tử của Duyên Sinh Tông cùng nhau mở khóa nhiệm vụ mới, khác với các đợt huấn luyện riêng lẻ trên núi trước đây. Nhiệm vụ lần này là tất cả đệ tử cùng tập trung lại, sau đó vào khu rừng sau núi để bắt linh thú.
Linh thú của nhiệm vụ này chủ yếu đều là thú nuôi của tông phái, linh lực của chúng nó đều không quá cao, hôm nay thả ra để dành riêng cho các đệ tử luyện tập một chút.
Ôn Tu Viễn vừa tới nới đã gặp ngay Kiều Húc. Thật ra là bởi vì ánh mắt của tên đó 'nóng bỏng' quá, cứ chiếu chòng chọc vào lưng hắn, muốn không để ý cũng khó. Ôn Tu Viên cong khóe môi lên thành một nụ cười, xoay nhẹ cây tiêu bằng ngọc trong tay, sau đó mới thong dong đi tới trước mặt Kiều Húc.
"Chào buổi sáng Kiều sư huynh ạ."
Người trước mắt tươi cười vui vẻ, đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng khuyết, vừa nhìn đã biết là được chăm nom rất tốt. Kiều Húc từ trước đã nghe các đệ tử kháo nhau rằng Đàm Ngọc sư tôn là sư tôn tận tâm với đệ tử nhất trong Duyên Sinh Tông. Cái ăn cái mặc, đồ dụng bên người, không có chỗ nào là y không chăm lo tỉ mỉ cho, đến cả bội kiếm cũng là do đích thân y chọn giúp.
Tầm mắt Kiều Húc dịch chuyển xuống phía dưới.
Bên người Ôn Tu Viễn đeo một thanh kiếm mới, nơi chuôi kiếm có khắc hoa văn xung quanh, quanh co uốn lượn, trông tựa như rồng vàng cuộn mây. Ánh vàng tỏa ra lộng lẫy, loáng thoáng có sát khí tản ra, chỉ nhìn một cái thôi cũng có cảm giác như rồng vàng sắp sửa nhảy ra vồ chết mình. Chính giữa lưng rồng có một phiến lá non đậu lại, trên phiến lá chỉ có một chữ "Viễn", trấn giữ khí thế của rồng vàng. Vỏ kiếm được ánh sáng bao quanh, tỏa ra cảm giác lạnh lùng.
Có vài thanh kiếm chỉ cần nhìn qua chuôi kiếm cũng đủ để biết đó là một thanh kiếm tốt.
"Kiếm của sư đệ quả là một thanh kiếm tốt, ta là sư huynh cũng thấy hâm mộ quá." Ánh mắt Kiều Húc dừng lại trên chuôi kiếm hồi lâu, tới khi Ôn Tu Viễn nhìn lại mới lên tiếng giải thích.
Ôn Tu Viễn cười nói, "Dù sao thì sư huynh cũng có theo kiếm đạo đâu, hâm mộ thanh kiếm làm gì."
Lời của Ôn Tu Viễn vốn là có ý tốt, để Kiều Húc đỡ mất công ghẹn tị với sư tôn của hắn, nhưng nói ra rồi hình như còn khiến đối phương giận hơn.
Mặt Kiều Húc cứng đờ, nhẫn nhịn cơn tức không nói gì thêm nữa.
Ôn Tu Viễn chớp chớp đôi mắt, vẻ hết sức vô tội. Hắn cũng chẳng biết Kiều Húc nghĩ thế nào mà lại giận hắn như thế.
Trong khu rừng sau núi, các đệ tử xếp thành các nhóm nhỏ, mỗi người đều tự tìm kiếm bạn đồng hành cho mình. Mọi người tán gẫu rồi lại gẫu tán, ăn dưa rồi lại dưa ăn, cảnh tượng trông cũng hài hòa ra phết. Chỉ trừ cái tổ hợp của Ôn Tu Viễn và Kiều Húc, hai người ưỡn ngực thẳng lưng nhìn về phía trước, trông như hai ôn thần gác cổng.
Hành vi của hai người họ quá nổi bật trong hàng ngũ đệ tử cho nên khi quản sự vừa tới là đã chú ý tới họ ngay.
Lão quản sự âm thầm tán dương trong lòng, thầm nghĩ, quả là hai đứa trẻ trầm ổn.
"Hai người các ngươi qua đây làm trọng tài đi, ghi chép lại số linh thú các đệ tử khác bắt được." Lão quản sự đặt cái lồng trong tay xuống, bụi mù mịt khắp nơi, tất cả đệ tử đồng loạt bịt mũi.
"Ai cơ?" Các đệ tử đồng loạt nhìn sang, đều không hiểu ý lão quản sự đang nói tới ai.
"Thì hai người các ngươi đó," lão quản sự chỉ tay, chúng đệ tử nhìn theo, chính là mang ngón tay chỉ, chúng đệ tử vừa nhìn, chính là hai người Kiều Húc và Ôn Tu Viễn ban nãy đứng cạnh cửa nói chuyện nhiều nhất.
Ôn Tu Viễn mặt không đổi sắc đối diện với ánh nhìn của những người khác, Kiều Húc thì chỉ nhíu mày một cái.
Lão quản sự vỗ vỗ bầu rượu treo bên người, đoán chừng là bọn họ sẽ đồng ý. Các đệ tử của ông có thể vẫn chưa biết gì, nhưng ông thì biết thừa khóa huấn luyện này để làm gì rồi.
Nói cái gì mà tới để luyện tập. Đám linh thú này thường ngày cũng đều có người chăm lo tận răng ăn ngon uống đủ cả, ngày nào cũng có người yêu chiều v**t v*, tu luyện cũng chẳng chăm chỉ gì cho cam.
Cho nên bắt các đệ tử tới đây cũng chẳng qua là cái cớ để mấy vị sư tôn đá bọn họ quả một bên khỏi phải quản thôi.
Ôn Tu Viễn đã nhìn thấu chuyện này từ trước rồi, nhưng Kiều Húc thì vẫn chưa hiểu lắm. Cậu cắn răng, từ chối sự sắp xếp của quản sự, "Trưởng lão, ta muốn cùng huấn luyện với các đệ tử trong môn phái."
Nói xong thoáng ngừng lại, quay sang nhìn về phía Ôn Tu Viễn.
Ôn Tu Viễn nhướng mày nhìn lại vẻ nghi hoặc.
Kiều Húc nói tiếp, "Đệ tử trước đã từng gặp sư đệ một lần, vừa gặp đã như quen, hôm nay muốn được cùng sư đệ tham gia huấn luyện, cùng nhau tiến bộ."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cậu đầy ý tứ.
Lão quản sự cũng tỏ ra hiểu, gật gù. Đám trẻ đúng là tuổi trẻ tài cao, nhiều năng lượng, lúc nào cũng thích so sánh học hỏi lẫn nhau. Hồi con bé lão cũng thường thích mè nheo các sư huynh như vậy.
Chỉ là tiếc quá, lão lỡ hẹn với bạn nhậu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!