Lúc này đã gần đến lễ hội hoa đăng ở nhân gian, phố xá nhộn nhịp, người qua lại tấp nập đông vui. Những quầy hàng hai bên đường sôi nổi mời chào thu hút khách qua đường. Ở phía xa, những nghệ nhân biểu diễn xiếc thành thạo ném đĩa lên trời, tiếng nhạc du dương ngân lên qua khung cửa sổ của những lầu các ngọc ngà tráng lệ.
An Hòa Dật nắm tay Ôn Cảnh nhỏ, bên cạnh là Ôn Tu Viễn và An An, bốn người cùng nhau đi trên phố.
Hai người lớn có gương mặt tuấn tú, đám trẻ cũng tinh xảo đáng yêu, khi bốn người đi qua, những người xung quanh không thể không dừng lại, ngoái đầu nhìn theo.
An An ngoan ngoãn để người khác nhìn ngắm, nhưng khi bị nhìn quá lâu, nhóc con sẽ xấu hổ nép sau lưng Ôn Tu Viễn.
Ôn Cảnh nhỏ thì lại ưỡn ngực, coi những người nhìn mình như không khí, thản nhiên ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Lúc ra ngoài, Ôn Tu Viễn đã biến An An và Ôn Cảnh nhỏ thành hình dáng trẻ con, cao chừng đến đùi hắn. Mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, lọn tóc lướt qua những món đồ trang sức đeo bên hông, ngọc bội tinh xảo nhẹ đung đưa.
"Bản tôn muốn cái đó," Ôn Cảnh nhỏ không khách khí chỉ vào chiếc xe nhỏ hình chú chim.
Đó là một con chim làm bằng gỗ, cánh được gắn hai bánh xe, phía trước có một vòng tròn để kéo, có thể lăn đi.
Ôn Tu Viễn liếc mắt nhìn qua, ánh mắt chứa sự khinh thường, "Thật trẻ con."
Ôn Cảnh nhỏ nghe thấy vậy, quay đầu đi không thèm để ý đến hắn, nhẹ nhàng kéo tay An Hòa Dật, "Mỹ nhân, mua cho bản tôn đi."
Một câu nói giống như đang làm nũng, cộng với cái miệng chu lên và vẻ mặt bướng bỉnh, khiến An Hòa Dật khó mà từ chối.
Hai người một lớn một nhỏ cùng đi về phía quầy hàng.
Ôn Tu Viễn nghiến răng, cúi đầu nhìn An An, rồi đưa tay xoa mặt bé con, vẻ mặt dịu lại, "Nhóc có muốn gì không? Bây giờ không cần tiết kiệm nữa."
An An nhìn xung quanh, chỉ tay về phía một quầy bán hạt dẻ.
Hạt dẻ được rang thơm phức, từ xa đã có thể ngửi thấy..
Khi Ôn Tu Viễn đi đến, An An đã đu người lên quầy, yên lặng nhón chân đứng nhìn, đôi mắt trong suốt như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Như thể trong nồi đựng thứ gì quý báu lắm.
Lúc An Hòa Dật trở lại, y đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Bước chân của y hơi khựng lại.
Ôn Tu Viễn nghe thấy tiếng, quay đầu thấy An Hòa Dật thì khẽ cười một tiếng,"Thì ra sư tôn còn thích ăn hạt dẻ, vậy mà không nói sớm để ta chuẩn bị sẵn ở nhà."
Nói xong, đối diện không có ai trả lời. An Hòa Dật cúi đầu nhìn An An, lúc này An An không còn nhìn quầy bán hạt dẻ nữa, đôi mắt to tròn chỉ nhìn Ôn Tu Viễn.
Nhìn một lúc rồi lại giống như không có chuyện gì, quay lại hỏi quầy bán hạt dẻ còn bao lâu nữa thì xong.
Ôn Tu Viễn nghi hoặc nhìn về phía sư tôn.
"Nó không ăn hạt dẻ, người thích ăn là tiểu An."
Ôn Tu Viễn cũng khựng người.
Suýt thì hắn quên mất, An An đến đây là để thay thế cho nỗi tiếc nuối.
Thật đáng tiếc.
Hai vị tu sĩ đứng trên phố, thở dài, đột nhiên ống quần có cảm giác bị níu xuống, sau đó có một lực bám vào đùi hai người.
Nhìn xuống thấy Ôn Cảnh nhỏ đã đứng chen giữa, nhíu mày ngẩng đầu nhìn họ.
"Có thể đừng nói chuyện sau lưng ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!