Chương 103: Ngoại truyện 1

An Hòa Dật rất ngạc nhiên khi nghe Ôn Tu Viễn nhắc tới An An.

Dù có nghe thế nào cũng khó mà tưởng tượng ra được mình như vậy.

"Nếu cũng là ta, vậy tại sao nhất định không muốn đến gần ta?"

Ôn Tu Viễn cười khẽ,"Song sinh kính là bảo vật do một vị tiền bối đã phi thăng để lại. Vị đó tin rằng một con người hoàn chỉnh thực sự được tạo nên từ một thân thể vật chất, một phần chấp niệm và hai phần tiếc nuối. Song sinh kính phản chiếu một phần đó. Nhưng sư tôn đã phong ấn ký ức trong quá khứ, cũng có nghĩa là đã vứt bỏ phần chấp niệm và tiếc nuối kia đi.

"Nói cách khác, sư tôn đã bỏ rơi An An."

An Hòa Dật tránh mắt đi, bàn tay vô thức vân vê vạt áo.

Hóa ra bởi vì vậy nên mới bị ghét bỏ.

"Sư tôn muốn đi xem không?" Mắt Ôn Tu Viễn tràn ngập ý cười dịu dàng, từ khi bắt đầu ở bên An Hòa Dật, tính cách của hắn ngày càng ôn hòa hơn, mặc dù cũng chỉ giới hạn với sư tôn mà thôi.

Ôm eo An Hòa Dật, Ôn Tu Viễn xoay người một cái đã tưới bên ngoài Vân Kính.

Núi non trùng điệp, con đường gập ghềnh, nơi này giờ nhìn như khu đất hoang.

Bất tri bất giác đã qua một năm, cảnh vật bên ngoài Vân Kính đã thay đổi, chỉ có chuyện mỗi năm các tu sĩ phải tới đây là không thay đổi gì mấy.

Ôn Tu Viễn thấy đám người tấp nập, mắt cong cong, đùa giỡn nói, "Còn nhớ khi đó sư tôn đi theo ta, làm ta tưởng là tu sĩ nào đó có mưu đồ bất chính cơ."

Nghe hắn chọc ghẹo mình, An Hòa Dật lườm một cái, "Giờ thì biết là không phải người xấu à?"

Biểu cảm của Ôn Tu Viễn rất khoa trương, ánh mắt buồn bã, "Giờ thì… quả nhiên là người xấu thật."

Nói rồi cả người dán sát lại, ngón tay m*n tr*n bên eo, mập mờ nói, "Sư tôn, người đã lừa thân thể này của đồ nhi mà."

Hắn dán môi lên vành tai y, "Sư tôn chịu trách nhiệm đi, nếu sư tôn bỏ rơi đồ nhi, thì quả thật đồ nhi đã chọn sai phu quân để trao tấm chân tình rồi."

An Hòa Dật nghiêng người, quay lưng về phía ma tu đang diễn sâu nào đó.

Thấy sư tôn làm vậy, Ôn Tu Viễn càng vui vẻ hơn. Dù sư tôn đã ở bên hắn bao lâu, y vẫn luôn giữ vẻ ngượng ngùng, ngây ngô như thuở ban đầu.

Hắn vươn tay lên, giữ lấy vai sư tôn, mắt sáng lấp lánh. Khi những người xung quanh tò mò nhìn về phía này, hắn lập tức trừng đôi mắt sắc lạnh để cảnh cáo bọn họ.

An Hòa Dật thì chẳng hay biết gì, chuyên tâm chờ Vân Kính mở ra.

Đường chân trời tối dần, cảnh tượng vẫn hệt như Vân Kính năm xưa. Các tu sĩ tụ tập bên ngoài đã đợi từ lâu, lúc này toàn thân căng thẳng, nhìn ngó xung quanh, sợ bị tụt lại phía sau.

Lối vào Vân Kính cuối cùng cũng xuất hiện.

Trùng hợp sao, lối vào lại hiện ra ở ngay phía đối diện với nơi An Hòa Dật và Ôn Tu Viễn đang đứng. Vừa thấy cửa mở, Ôn Tu Viễn lập tức kéo An Hòa Dật nhảy vào.

Lần này hai người rơi xuống giữa một con đường lớn.

Không để tâm tới những kỳ trân dị bảo xung quanh, hai người họ đã ngắm chuẩn mục tiêu. Trong khi những tu sĩ xung quanh đang chạy tới chạy lui lo nhặt vội những món đồ quý sợ bị người khác giành mất, hai người họ nhàn nhã thong dong như đang đi du ngoạn.

"Ở đây," Ôn Tu Viễn là người đầu tiên tìm thấy cửa động, chạy tới, vén đám cỏ cao gần hai mét, vẫy tay về phía An Hòa Dật.

An Hòa Dật quay lại, theo hắn đi vào trong.

Cái động này so với lần trước đã có chút thay đổi, hai người nắm tay nhau, tay cầm kiếm, cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Chỉ có điều chuyến đi hôm nay không còn nguy hiểm như lần trước, hai người thuận lợi tiến đến trước gương.

Khi thấy linh khí quen thuộc, Ôn Tu Viễn từ từ buông tay, tránh sang một bên, nhẹ nhàng đẩy An Hòa Dật một cái, ánh mắt đầy nụ cười, "Sư tôn, đi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!