Chương 102: Bản full có H (Hoàn chính văn)

An Hòa Dật vừa xử lý xong mớ tin nhắn khiếu nại thì nghe tiếng động ngoài cửa. Ngẩng đầu đã thấy Ôn Tu Viễn đẩy cửa ra, tay cầm ngọc bài của y siết lại một cách thiếu tự nhiên.

Nhìn kỹ lại thì thấy da cổ tay căng ra, trong mặt lộ rõ sự căng thẳng.

Thấy sư tôn như vậy, Ôn Tu Viễn chẳng biết nên khóc hay nên cười, rảo bước tới trước mặt sư tôn.

Thấy đồng tử của y co lại, lưng thẳng tắp cứng đờ.

Trông như thể sợ sẽ bị mình ăn tươi nuốt sống tại chỗ vậy.

"Sư tôn", có lẽ vì vẻ mặt của An Hòa Dật quá buồn cười, khiến Ôn Tu Viễn không nhịn được muốn trêu chọc y một phen.

Hắn đặt tay lên mu bàn tay của sư tôn xoa nhẹ, môi vẫn mỉm cười, ngả người về phía An Hòa Dật.

Đang ở trước mặt mọi người mà làm ra động tác như vậy á?! Hoa Hướng Nhiên tức đến mức mặt trợn lên, đám ma tu đang lén nhìn phía sau cũng không nhịn được rú rít.

Ma tôn hành động nhanh gọn lẹ! Ma tôn lợi hại quá!

An Hòa Dật ngả người tránh ra, nhưng không ngờ làm như vậy lại khiến đối phương hành động dễ dàng hơn.

Ôn Tu Viễn ôm lấy eo và chân sư tôn, nhấc một cái, ôm sư tôn đi thẳng ra cửa.

Hành động này khiến cả các sư tôn và các ma tu đều kinh hãi. Ma tu thì kinh ngạc nhìn tôn chủ nhà mình đi về phía này, phải khi hắn tới sát gần, bọn họ mới như ngộ ra điều gì đó, nghiêng người tránh ra tạo thành một con đường.

"Chào ma tôn phu nhân ạ!" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

"Ma tôn là đỉnh nhất! Ma tôn phu nhân đẹp quá đi mất!"

"…"

An Hòa Dật lúng túng giãy dụa muốn xuống, lại bị Ôn Tu Viễn giữ chân, cười cười ghé sát môi vào tai.

Y lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở ấm áp thổi vào tai, nhẹ nhàng lướt qua như lông vũ cọ vào. Hắn mở miệng là thốt ra lời khiến người ta thẹn thùng, "Sư tôn nghe chưa? Bọn họ nói chúng ta là một cặp tuyệt phối trời sinh kìa."

Đôi mắt của ma tu nhìn xuống đầy trìu mến, trong mắt như con sông mùa xuân được phủ một lớp sương mờ ảo, chính giữa lại có một ngọn lửa lập lòe, đang nhìn y đầy chăm chú.

An Hòa Dật hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Mau về thôi."

Giọng nói yếu ớt, không có chút khi thế nào, làm lộ sạch sự ngượng ngùng của người nói.

Cánh tay ôm y khẽ run lên, lồng ngực ấm áp dán sát bên người càng ép sát lại. Chủ nhân của lồng ngực đó khẽ cười, lông mày và đuôi mắt xếch lên, khuôn mặt yêu mị quả thật mê hoặc lòng người.

An Hòa Dật dứt khoát nhắm nghiền hai mắt không nhìn hắn nữa.

Ma tôn lòng đầy vui mừng lúc này không có ý định chia sẻ niềm vui với người khác, chỉ hô to một tiếng nói mọi người cứ tùy ý nhé rồi xoay người đạp lên truyền tống trận chẳng biết đã đặt từ bao giờ, biến mất như một làn khói.

Chỉ còn lại đám ma tu thuộc hạ và các sư tôn ngẩn ra nhìn nhau.

"Nghịch đồ!" Hai mắt Hoa Hướng Nhiên bốc lửa phừng phừng, hàng mi dài không chịu được mà run lên.

Tần Bác Giản vừa tới, đứng phía sau hơi sửng sốt, không hiểu gần đây mình đã làm sai chuyện gì.

Trước mắt lóe sáng.

Có tiếng nước chảy róc rách. Nước suối men theo con kênh nhỏ chảy vào ao. Hương trà thơm thoang thoảng trong không khí. Phía trước có một con đường quanh co, hồ nước điểm vài bông sen đỏ.

"Thích không?" Ôn Tu Viễn đặt sư tôn trong lòng xuống chiếc đệm mềm mại giữa đình, kéo rèm sáng hai bên, không còn che khuất cảnh vật xung quanh. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy non nước, sông suối, ao hồ và rừng cây được bày trí cẩn thận.

An Hòa Dật nhìn lướt qua, ở đây trừ hai người họ ra thì không còn tu sĩ nào khác nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!