Chương 100: (Vô Đề)

An Hòa Dật ngồi trong phòng, ngọc bài trên tay cứ qua vài giây lại lóe sáng.

Ngọc bài này không phải của y.

Là của sư huynh Hoa Hướng Nhiên.

Từ sau khi đệ tử Ôn Tu Viễn của y bước chân ra khỏi cửa lớn của Duyên Sinh Tông, ngọc bài này đã sáng nhấp nháy không ngừng, cứ vài giây là lại lập lòe lập lòe, tất cả đều là lời tố cáo than phiền.

Thậm chí cả mấy tông phái chả ai nhớ tới cũng bị đào lên.

Lần đầu tiên y phát hiện ra tu chân giới thì ra có nhiều tông phái đến vậy.

Chuyện phát hiện thứ hai chính là: ma tu hình như có tám chân để chạy thật.

"Khi nào tông các ngươi mới lôi hắn đi vậy? Năn nỉ đó, tu sĩ tông ta không ai dám ra ngoài hết!"

"Có thể ngừng phát kẹo không? Ta đi ra đi vào có hai lần, kẹo nhận được chất nửa gian phòng rồi! Ôn Cảnh là ma quỷ hay gì thế???"

"Đồ đệ nhà các ngươi kề dao vào cổ bắt ta làm một tấm áp phích cho hắn tỏ tình, có nhất thiết phải vậy không? Ta có nói là không làm à?"

"Ta ở xa đến vậy rồi đồ đệ nhà ngươi cũng tìm được tới cửa?! Bị điên rồi hay sao?! Ta đi, ta tham gia tiệc cưới của các ngươi là được chứ gì?!"

"Má ơi, sống dưới biển cũng không thoát khỏi đồ đệ của ngươi."

Nâng tay lên xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, hiện tại y cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Đồ đệ của y quả thật là đi tới đâu thì "gió tanh mưa máu" tới đó.

Thấy tu sĩ khắp nơi đều bị quấy rầy, An Hòa Dật chỉ có thể nhẹ lướt ngón tay, gửi lời xin lỗi tới từng người một.

Có điều tin nhắn gửi tới ngọc bài đã quá nhiều, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, trả lời mãi cũng chưa hết.

An Hòa Dật gửi tin cho Ôn Tu Viễn, nói hắn quay về đi, đối phương cũng không hồi đáp.

Đoán chừng còn đang hào hứng chặn cửa nhà người ta.

Ánh nắng từ bên ngoài rọi thẳng qua khung cửa sổ, An Hòa Dật vẫn đang vùi đầu trả lời tin nhắn.

Đồ đệ của y chạy ghê thật.

Vừa nghĩ vậy, một tia sáng chợt lóe sáng bừng cả căn phòng.

An Hòa Dật do dự.

Y không muốn xem lắm, tin gửi tới vào giờ này thì chắc lại là tin tố cáo thôi.

Ánh sáng ngọc bài tối dần, khi An Hòa Dật vừa thở hắt ra, một giọng nói vang lên từ ngọc bài phá tan bầu không khí, "Ngươi nói với đồ đệ ngươi một tiếng đi, bảo hắn biến về giùm! Sao hả, ta nói bao nhiêu cũng đều vô dụng á?! Tông môn tồi tàn này mà cũng mò tới, sao mà lợi hại vậy hả?!"

Có tiếng người đối diện cười hì hì đáp lại, "Nói hay lắm."

Kèm với đó là âm thanh ồn ào, "Là Trường Nguyên Tông, không phải tông tồi tàn, cùng lắm chỉ là sống ở khu tồi tàn thôi."

An Hòa Dật day trán, Trường Nguyên Tông à, vậy là ở phía bên kia bầu trời rồi.

"Tu Viễn"

Khi giọng nói dịu dàng vang lên từ ngọc bài, nụ cười trên mặt Ôn Tu Viễn cứng đờ, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, hai tay giấu trong ống tay áo lén vuốt phẳng lại tà áo, như thể làm vậy thì đối phương sẽ thấy được dáng vẻ đứng đắn nghiêm trang của hắn.

"Sư tôn", giọng hắn nhỏ lại, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!