Sáng sớm ngày ra, nhóm trao đổi thông tin của hội sư tôn xịn sò đã có thông báo gửi tới.
[Phương pháp đối xử với đồ đệ #1: Cho đồ đệ ăn, cho đồ đệ uống, cho đi huấn luyện thật khắc nghiệt, không được khen ngợi quá đà. Các lời khen mẫu có thể dùng để tham khảo: Cũng được, cũng tàm tạm, không tệ lắm, tạm chấp nhận được,... và các từ ngữ trung lập khác.]
Có tiếng gõ nhẹ vang lên trên khung cửa sổ được chạm khác. Hạc trắng dùng mỏ để mở cửa ra, đôi mắt màu gỗ mun liếc nhìn vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt một chiếc vòng tay lên bàn.
An Hòa Dật đứng dậy, phất nhẹ tay, quần áo treo gần đó đã bay lên, chậm rãi khoác lên lên người y.
Trên chiếc vòng bạc có khắc một phiến lá. Ngón tay An Hòa Dật vuốt nhẹ lên đó, một làn khói màu lam nhạt bay từ phiến lá ra, tản ra trong không khí rồi ngưng tụ lại thành những con chữ.
Đó là hướng dẫn sử dụng vòng tay.
An Hòa Dật mở to mắt nhìn, cẩn thận ghi nhớ lại. Y tìm lấy ngọc bài, định hỏi xem đồ đệ mình đã dậy chưa thì mới nhớ ra là đồ đệ vẫn chưa có ngọc bài. Y liền xoay gót, thong thả đi về phía cửa.
Đêm qua Ôn Tu Viễn ngủ ngon giấc lắm. Không bị một ngàn đồ đệ truy sát, cũng không có nhiệm vụ dạy dỗ đồ đệ, được sư tôn tốt bụng chăm tới tận răng, ăn no uống đủ ngủ kĩ.
Cảm giác thoải mái dễ chịu quá, lại ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay.
Ngoài cửa có tiếng kiếm bay vút qua trên không. Đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Ôn Tu Viễn mở bừng ra, ánh mắt sắc bén. Khi ý thức được tình huống xung quanh, hắn mới khôi phục lại lớp ngụy trang với vẻ ngoài nhẹ nhàng của mình.
Lúc An Hòa Dật đẩy cửa tiến vào, Ôn Tu Viễn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn người vừa tới. Rõ ràng là Ôn Tu Viễn chỉ đang ngồi trên giường, vậy mà không biết vì sao An Hòa Dật lại có cảm giác ánh mắt của hắn giống như vua chúa trên cao nhìn xuống bề tôi.
"Hôm nay sẽ bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt, con đeo cái này lên đi." An Hòa Dật đưa vòng bạc cho hắn.
Ôn Tu Viễn tò mò nhìn. Hắn đã từng thấy vòng bạc như thế này trên tay của Hộ Pháp, nhớ mang máng rằng đây là món đồ mà vợ chồng ở nhân gian dùng để tặng cho nhau. Không ngờ món đồ như vậy ở Duyên Sinh Tông lại chỉ là thứ đồ người ta có thể đưa cho ai thì đưa.
An Hòa Dật thấy Ôn Tu Viễn đeo vòng vào rồi, hài lòng gật đầu, "Đeo vòng này xuống chân núi gánh nước, gánh l*n đ*nh núi, đổ đầy lư nước trên đó đi."
Nói xong, y thản nhiên quay người rời đi.
"Ồ." Đợi y đi rồi, khóe môi Ôn Tu Viễn cong lên thành một nét cười trào phúng. Hắn cúi đầu nhìn chiếc vòng bạc. Hoa văn màu lam như nước cuộn lấy những đường vân màu vàng kim, uốn lượn quanh vofg. Tuy trận pháp yểm trên đó quả thực là độc nhất vô nhị, song lại chẳng tinh xảo bằng Ma đạo. Xét cho cùng cũng chỉ là thứ đồ sơ cấp, muốn phá cũng rất dễ dàng.
Ôn Tu Viễn ngắm nghía một hồi, vừa phá tầng thứ nhất của trận pháp thì phát hiện ra tầng thứ hai xuất hiện hoa văn hình lá của Tàng Ý Sơn. Mặt hắn lập tức tối sầm, siết cái vòng bạc trong tay như muốn bóp nát nó tại chỗ.
Không được! Hắn vẫ còn phải ở lại đây. Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ yên tĩnh để ngủ nghỉ mà.
Hắn hừ mũi một tiếng, cuối cùng vẫn thu lại lực đạo của mình.
"Còn bố trí cả Đạo trận nữa chứ." Đạo trận của Tu Chân giới không giống với trận pháp bình thường, nếu như bị phá thì chủ nhân của trận pháp sẽ cảm nhận được. Tuy Ôn Tu Viễn có thể phá trận pháp này, nhưng nếu thế thì An Hòa Dật sẽ phát hiện ra.
Hắn sẽ bị bại lộ hết.
Ôn Tu Viễn thầm nghĩ, Đàm Ngọc sư tôn suy nghĩ thấu đáo thật.
Lúc An Hòa Dật rời đi đã mở Truyền Tống trận trong phòng Ôn Tu Viễn. Hắn bước chân vào, trước mắt lóa lên một cái là hắn đã có mặt ở chân núi.
Dưới chân núi tấp nập nhộn nhịp, có kha khá các đệ tử khác cũng ở đây. Thấy Ôn Tu Viễn tới, mọi người đều lộ ra vẻ mặt đồng cảm.
Ôn Tu Viễn không rõ tình hình lắm, nở một nụ cười ấm áp, "Xin hỏi, các vị sư huynh từ đâu tới vậy ạ?"
Thanh niên đối diện ngượng ngùng gãi đầu, "Nào có phải sư huynh gì đâu, ta là người làm ở phòng bếp, huynh gọi ta là Tiểu Đông được rồi."
Những người bên cạnh thấy người này có vẻ thân thiện nên cũng hồ hổi vây quanh hắn, "Người từ đâu tới thế? Hôm nay có nhiều đồ đệ của các vị sư tôn đến đây gánh nước lắm, ngươi cũng tới đây gánh nước à?"
"Ta tới từ Tàng Ý Sơn."
Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt trông có vẻ như là ngạc nhiên lắm. Tiểu Đông nhìn hắn mắt trợn tròn.
Tuy Ôn Tu Viễn không hiểu lắm nhưng vẫn giữ nguyên thái độ ôn hòa khiêm tốn như trước, "Không biết Tu Viễn đã làm sai chuyện gì, đắc tội với mọi người ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!