Chương 21: (Vô Đề)

Phần 21

Cửa bật mở.

Ngạo Thiên mỉm cười. Nụ cười không mang vẻ lưu manh thường ngày lại rất tự nhiên chân thật. Thùy Vy cảm thấy dường như nụ cười này chỉ dành riêng cho nàng. Mặt nàng bất giác hơi nóng lên. Thùy Vy bước ra ngoài, khép cánh cửa lại sau lưng.

Trong nhà còn có Huyền Như, nàng lại có vài lời muốn nói riêng với Ngạo Thiên. Tựa ban công, hai người đứng song song một cao lớn khôi vĩ, một thanh mảnh yểu điệu.

Sau vài phút im lặng, Thùy Vy nhìn lên đôi mắt sâu kiên nghị của Ngạo Thiên, nói nhỏ:

– Xin lỗi…

– Cô không cần nhắc đến chuyện đó… – Ngạo Thiên nhúng vai dửng dưng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

– Nhưng… cô đã phụ lòng mọi người… Đã phụ lòng em. – Chợt nói đến đây Thùy Vy thoáng đỏ mặt.

– Em nghe được hắn nói gì… Em đã giải thích với cả lớp… Không ai trách cô đâu…

Ngạo Thiên rất tự nhiên đặt lên tay Thùy Vy trên ban công. Nhìn thì rất giống đang an ủi nàng, nhưng cứ đặt mãi trên tay nàng không rút về. Thùy Vy cũng im lặng, nàng thích cảm giác này. Bàn tay nàng nhỏ bé lọt thỏm trong tay Ngạo Thiên.

Trong lòng Thùy Vy dâng lên một cảm giác ấm áp, an toàn như được che chở. Dưới ánh đèn hành lang, đôi gò má mịn màn Thùy Vy ửng đỏ xinh đẹp đến mức Ngạo Thiên chết lặng.

Hắn vô thức cúi đầu, hơi thở hắn mỗi lúc một gần làm vành tai nhỏ nhắn xinh xinh của Thùy Vy đỏ ửng. Nàng biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng không né tránh. Vành tai nàng run run cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn, nóng bừng. Nàng không quay tránh đi, mà nhắm mắt lại như chờ đợi.

Tại sao nàng phải tránh né?! Nàng cần giữ gìn cho ai chứ? Những nụ hôn hắn thật chậm, thật chậm đến gần sát bờ môi hé mở khao khát của nàng thì dừng lại.

– Xin lỗi… – Ngạo Thiên hít một hơi sâu, lấy lại bình tĩnh rụt người lại.

Bất ngờ Thùy Vy quay sang, ôm choàng lấy cổ hắn. Trám kín miệng hắn bằng một nụ hôn. Một hương vị quen thuộc tưởng đã quên từ lâu lại ùa về nhung nhớ mãnh liệt. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau. Trao cho nhau những mùi vị xúc cảm khao khát nhất. Thùy Vy nhón chân, hai cánh tay vít chặt lấy cổ Ngạo Thiên.

Thân thể mềm mại của nàng được hắn ôm ghì trong vòng tay vạm vỡ. Hai cơ thể dính chặt như hòa quyện vào nhau. Một sự nụ hôn tưởng chừng như bất tận. Một nụ hôn thay tất cả lời nói để hai tâm hồn hòa vào nhau thông suốt không còn chút vướng mắc.

Ngạo Thiên bế bổng cơ thể Thùy Vy lên thật nhẹ nhàng, đẩy cửa bước vào nhà.

– Ái… Đừng… Huyền Như – Thùy Vy la khẽ, mặt đỏ bừng thoáng giãy giụa.

– Cô ta ngủ rồi…

Thùy Vy nằm gọn trên tay Ngạo Thiên, mặt nàng đỏ bừng nhìn thân hình Huyền Như nằm dài trên ghế sofa. Có lẽ Huyền Như đã say nên ngủ rất sâu. Tim nàng lại đập rộn ràng khi Ngạo Thiên bế mình đi thẳng vào phòng ngủ.

Căn phòng ngủ của Thùy Vy được trang trí tông kem nhạt đơn giản nhưng tinh tế, cũng giống như tính cách của nàng. Không gian quen thuộc hôm nay lại khác lạ vì có một thân hình khôi vĩ nằm ngữa trên giường làm tim Thùy Vy đập rộn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ngạo Thiên hai tay gối sau đầu, ánh mắt mê say nhìn lên Thùy Vy. Hắn càng nhìn, mặt nàng càng đỏ lên. Ngón tay nàng thật vụng về. Mấy cái nút trên váy lại trở nên cứng đầu không chịu mở ra. Càng lay hoay, đôi gò má nàng càng đỏ ửng, lang đến cả mang tai.

Chiếc váy chậm chậm rơi xuống, tà tà uốn lượn theo những đường cong mềm mại trên cơ thể nàng.

Thùy Vy thấy mặt mình nóng rang. Đây là lần chủ động vượt rào thứ hai của nàng. Nhưng cảm giác khác hẳn lần trước.

Không có tác dụng của thuốc kích thích, không có một lỗ hổng linh hồn cần trám kín, không có sự áy náy ray rứt khi phản bội chồng, ngay cả men rượu khi nảy cũng bay biến hoàn toàn… Trong cơ thể nàng giờ đây là sự ham muốn thuần túy mãnh liệt… Một sự ham muốn nguyên thủy nhất của một người phụ nữ thanh xuân khao khát được yêu.

Thùy Vy cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt thiêu đốt nhìn Ngạo Thiên.

Thân thể tuyệt đẹp của Thùy Vy không chút che đậy phơi bày trước mắt Ngạo Thiên. Ánh mắt mê đắm của hắn như một bàn tay vô hình không ngừng vuốt ve mơn trớn làm cả người nàng nhộn nhạo. Thùy Vy quỳ gối bước lên giường. Tay nàng chậm chậm mở khóa quần Ngạo Thiên.

Cảm giác như một người vợ phục vụ chồng đêm tân hôn làm gương mặt như có lửa.

Hắn ưỡn người, cho nàng kéo xuống. Một khối thịt to lớn bật tung ra làm hơi thở Thùy Vy tắt nghẽn. Từng đường gân nổi cộm ngoằn ngoèo, một cái đầu tròn đỏ bầm căng bóng. Cổ họng nàng khô khốc vô thức nuốt khan một cái.

Bàn tay nhỏ bé của nàng nằm quanh thân nó, chỉ tròm trèm chạm khít hai đầu ngón tay. Không dám nhìn lên, Thùy Vy cúi xuống đặt lên cái đầu to lớn đỏ bầm một nụ hôn. Miệng nàng hé mở, để chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm quanh quanh rồi chậm chậm cúi thấp liếm dọc từ dưới lên trên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!