Chap 34
Hai con người ngồi ở hai góc bên ngoài phòng cấp cứu, nét mệt mỏi và sầu thảm hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt cả hai.
Jessica đưa mắt nhìn xuống hai bàn tay vẫn còn dính máu đã khô hẳn của mình, ảm đạm lên tiếng với người còn lại: "Nếu cô ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cậu."
Tiffany bỏ ngoài tai lời đe dọa của Jessica, giờ phút này sự quan tâm của cô đều dồn hết vào người đang nằm trong phòng cấp cứu. Thật nực cười làm sao, đến cuối cùng thì lời nói trước khi bất tỉnh của Yuri lại bảo rằng họ hãy tha thứ cho nhau, đừng trả thù nữa.
Làm sao Tiffany có thể quên được tất cả, quên đi những bất công cô và Yuri phải gánh chịu để sống tốt lên được. Cô càng không cho phép người khởi xướng lên mọi đau khổ có thể được hạnh phúc và bình an được, nếu không thể cùng nhau hạnh phúc, ít nhất thì hãy cùng nhau xuống địa ngục, đó là cách duy nhất Tiffany có thể làm để xoa dịu những nỗi đau và mất mát.
"Yul nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, chị ấy và tôi còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong."
Những ngón tay nắm chặt lại thành quyền hiện đầy gân nổi lên, đôi mắt Jessica long sọc hằn lên tia giận dữ, nhưng bởi vì đây là nơi Yuri đang chữa trị cho nên cô đã cố nhẫn nhịn kiềm nén xuống.
"Nói đến thủ đoạn, có thể cậu đã sử dụng rất nhiều để có được vị trí như ngày hôm nay trở về gặp lại tôi và Yul. Nhưng dù như thế nào cậu vẫn là bại tướng dưới tay của tôi thôi."
Lời nói nhẹ hững trôi vào khoảng không bất tận, Jessica đã đoán được cái ngày Tiffany trở về và tìm mình để trả thù, nhưng cô không thể nào đoán ra được một Tiffany yêu thương người con gái ấy sâu đậm như thế có thể vì hận thù mà nhẫn tâm phá hoại cuộc đời người mình yêu.
"Hãy nhìn lại xem, những việc cậu đang làm đúng là đã làm tôi rất tức giận và sợ hãi, nhưng đó không phải là cách cậu có thể chiến thắng được tôi. Cậu không đủ sức để đối đầu trực tiếp với tôi nên mới chọn Yul sao? Điểm nhắm của cậu ngay từ đầu đã sai rồi."
Tiffany nhếch môi nhắm hờ mi mắt lại vẻ cam chịu, nhưng chỉ trong tích tắc, khi mi mắt mở lên để lộ đôi mắt đỏ lừ tràn đầy sát khí, Tiffany lao tới như một con mãnh thú túm chặt cổ áo Jessica xốc cô ấy đứng dậy đối diện với mình, lời nói rít qua kẽ răng: "Cậu đã trải qua cuộc sống như tôi đã từng trải qua hay chưa? Cậu không có đủ tư cách nói ra những lời nói đó đâu."
"Tôi không phải là cậu đương nhiên tôi không biết, nhưng nhìn sao cũng cảm thấy cậu thật thảm hại, một kẻ thất bại mà thôi."
Tiffany bị lời nói cay độc này chọc phát điên lên, nắm đấm sẵn sàng chuẩn bị vung ra giáng xuống khuôn mặt cao ngạo này một lần nữa, song đã kịp dừng lại bởi một giọng nói quen thuộc.
"Hai người làm loạn cái gì thế hả?"
Chủ tịch Jung nhìn sang Tiffany rồi hướng về con gái của mình, thở dài bất mãn thốt: "Hai đứa gặp ta một lúc đi!"
...
Jung Chang Min cũng không mất nhiều thời gian vòng vo, ông đã đi thẳng vào vấn đề khi thấy bầu không khí đã quá căng thẳng: "Việc cháu trở về đây và gây ra những xáo trộn thời gian qua ta đều biết cả, việc ta mắt nhắm mắt mở với những chuyện cháu đã làm vì ta cảm thấy vô cùng có lỗi với gia đình cháu."
Cả hai vẫn im lặng lắng nghe tiếp lời chủ tịch Jung, nhưng trong tâm trí cả hai đều vẫn kiên định với quan điểm của mình.
"Ta cảm thấy rất hối hận, vì một người phụ nữ, hai đứa trẻ của ta trở mặt và tàn sát lẫn nhau đến như vậy, các con không cảm thấy hối tiếc khoảng thời gian làm bạn hơn 10 năm của nhau hay sao?"
Tiffany cảm giác khinh miệt cái tình bạn hơn 10 năm này, nếu không phải nghĩ về cái tình bạn đó, năm xưa cô và Yuri đã không hết lần này đến lần khác nhân nhượng cho Jessica làm loạn, để cô ấy trắng trợn cướp Yuri khỏi tay của cô. Những lời này cô tiếp thu không nổi nữa rồi.
"Cháu tôn trọng bác nên mới nhẫn nhịn ngồi chung một chỗ với cậu ta, giữa cháu và Jessica thật sự không còn cái gọi là tình bạn gì hết, nếu có chăng chỉ là mối hận thù không thể nào bôi xóa."
"Người căm hận không phải duy nhất một mình cậu đâu."
-Jessica cũng không chịu đựng được buộc miệng thốt.
"Cả hai có thôi đi không? Nhìn hai đứa bây giờ giống cái gì hả? Thậm chí người các cô yêu thương bây giờ vẫn trong phòng cấp cứu không rõ sống chết thế nào, các cô vẫn còn muốn đấu đá lẫn nhau sao?"
Tiffany thở nhẹ ra, chậm chạp đứng lên khỏi bàn, cung kính hơi cúi đầu chào chủ tịch Jung.
"Cháu vẫn chưa bao giờ quên ân tình bác đã dành cho gia đình của cháu trước kia, nhưng những việc con gái của bác đã làm đối với gia đình của cháu, cháu càng không thể quên được. Từ một đứa được coi là may mắn hơn mọi người, phút chốc biến thành kẻ bất hạnh với nhiều bất công nhất, cháu không thể nào thuyết phục bản thân nhẫn nhịn thêm nữa."
"Fany à..."
Jessica trầm mặc nhìn lên Tiffany, cô biết cô ấy sẽ không từ bỏ nhanh như thế mà.
"Chúng ta không chung chí hướng, nói chuyện với nhau sẽ mất nhiều thời gian hơn thôi, cháu chào bác."
-Tiffany chào ông thêm một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống Jessica rồi xoay người rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!