Chương 3: Chap 2

Chap 2

"Tối nay đến nhà tôi ăn tối."

-Jessica nheo mắt nhìn dòng tin nhắn xúc tích hơn nửa ngày trời, sau đó mới gõ vào bàn phím trên màn hình điện thoại trả lời lại.

"Tôi không biết nhà cô."

Tin nhắn gửi đi mang theo một chút chờ mong đối phương sẽ trả lời thế nào, nhưng đáp lại sự kỳ vọng của Jessica, chiếc điện thoại vẫn im lìm trên mặt bàn thực hiện chức năng đếm giờ nhàm chán của nó mặc cho chủ nhân của chiếc điện thoại lâu lâu cứ dõi mắt nhìn lại màn hình xem có thông báo mới gì không.

"Mình đang làm cái gì thế này?"

-Jessica nhếch môi khinh thường ném luôn chiếc điện thoại sang một bên tập trung vào sấp tài liệu cô đang coi dở, thái độ hoàn toàn chuyên tâm như thể những việc vừa rồi không hề liên can tới mình...

Jessica đứng dậy rời khỏi ghế sau thời gian dài ngồi cố định một chỗ, nhìn lại đồng hồ đã hơn 7h tối, cô mệt mỏi lấy áo khoác mặc vào rồi vớ lấy cái điện thoại kiểm tra lần nữa, không có một thông báo mới nào. Jessica sờ lại cái bụng đói meo của mình, thở dài ra về.

Đôi mắt hơi mở to ra bất ngờ khi nhìn thấy thân ảnh đang tựa lưng vào vách tường, trông có vẻ như người ấy đã đứng ở đây được một lúc rồi.

"Giám đốc Kwon!"

Yuri đứng thẳng người đối diện với Jessica, lời nói nhẹ tênh: "Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Cô nói không biết nhà tôi mà, tôi sẽ đưa cô đến đó."

-Yuri nói xong liền sải chân bước đi trước, để lại người phía sau mất vài giây tiêu hóa vấn đề mới guồng chân đuổi theo.

Jessica duy trì nét lãnh đạm bất cần trên khuôn mặt, cất giọng hỏi: "Mời tôi ăn tối là để trả ơn cho tôi đã giúp cô, sao nhìn thái độ của cô chẳng có thành ý gì hết vậy?"

Yuri vòng qua mở cửa xe cho Jessica, ánh mắt lướt từ cô sang cánh cửa mình vẫn đang nắm thay cho lời nói cô hãy vào trong ngồi. Jessica cũng đã dự đoán được Yuri sẽ không cho cô câu trả lời tử tế mà. Mở cửa xe, coi như cũng có chút thành ý đi.

Sau khi cả hai đã ngồi vào trong xe, Yuri nhìn lại Jessica lần nữa: "Vậy cô có cần tôi cài dây an toàn giúp cô không, để thể hiện thành ý?"

"Không cần!"

-Jessica đưa tay giựt dây an toàn ra trước, nhưng xui rủi làm sao, cái dây kéo đã bị kẹt cứng ngắt, Jessica thử giựt mạnh lần nữa nhưng vô ích. Chợt mùi hương quen thuộc phả vào cánh mũi đang phập phồng vì bực mình khiến Jessica bối rối, con ngươi phản chiếu sống động khuôn mặt sắc sảo đang cận kề, Jessica gần như nín thở, mọi hành động đang thực hiện tất cả đều ngưng lại.

"Hãy để tôi thể hiện thành ý của mình, xong rồi này."

-Yuri không khó khăn đã kéo được đai an toàn thắt lại giúp Jessica.

"À..."

Không khí trở nên yên tĩnh hơn khi xe bắt đầu lăn bánh, Jessica chớp nhẹ mắt chống tay lên cằm vờ như không thèm quan tâm đến người đang ngồi chung với mình, nhưng lâu lâu lại không giấu được sự tò mò lướt qua một cái.

"Cái đó... vết thương của cô..."

"Đã cầm máu được rồi, bây giờ đã ổn."

Jessica lúc này mới quan sát kỹ hơn sắc mặt của Yuri, đúng là nhìn sao cũng không giống người đang bị thương nặng, nếu là cô chưa chắc đã cầm cự được như thế.

"Chuyện giám đốc Kwon bị thương... là vì giúp tôi..."

-Jessica đã cho người điều tra lại vụ việc, tai mắt của cô thông báo rằng chú của mình đã cử người đi cướp dự án để làm xáo trộn mọi thứ, đồng thời hạ đi quyền lực của cô trong mắt các cổ đông, nhưng sáng ra không có chút tin tức biến động nào, là cô ấy đã làm điều đó sao?

"Cô thích ăn món gì?"

-Yuri lái sang chuyện khác, ánh mắt thoáng lướt qua người bên cạnh, nhìn thấy cái nheo mắt không hài lòng của đối phương, Yuri quay lại không nói nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!