Chap 17
"Đã xong rồi appa."
-Seohyun cởi khẩu trang ra, nhìn lên Yuri thông báo tình hình.
Yuri gật nhẹ đầu, trầm giọng đáp, sau đó tiến vào phòng: "Được rồi, con vất vả rồi."
Taeyeon nháy mắt với Seohyun chào đứa em của mình, sau đó cũng theo Yuri đi vào bên trong, nhìn Taecyeon đang ngồi thoi thóp trên ghế, khóe môi cô nhếch lên một đường thích thú.
"Seohyun vừa cấy xong con chip tôi đã cải tiến thêm một vài tính năng vào cơ thể của ông, bây giờ tôi sẽ tiến hành thử nghiệm xem mọi thứ hoạt động có tốt như trên lý thuyết hay không."
Taecyeon cố mở mi mắt mệt mỏi của mình nhìn lên, lão thấy Yuri vẫn đứng yên điềm đạm nhìn phía của mình, để mặc cho đứa trẻ ngông cuồng ấy tự tung tự tác.
Những ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, Taeyeon vừa đặt một lệnh, ngay lập tức bàn tay của Taecyeon đưa ra tự đấm một cái vào má của mình.
"Chật, phải tăng cường độ lên thôi!"
-nói xong, Taeyeon nhấn lên bàn phím, lần này bàn tay còn lại dùng lực mạnh hơn đấm mạnh vào má Taecyeon khiến lão đau đớn ngã khụy xuống sàn nhà.
Taeyeon hài lòng với thành tựu của mình, định sẽ chơi thêm chút nữa nhưng Yuri đã lên tiếng: "Đủ rồi, đừng đùa nữa!"
Taeyeon bĩu môi, cô nheo mắt nhìn vẻ mặt khó coi của lão, sau đó để cho lão tự đứng lên rồi quỳ mạnh ngay dưới chân appa cô.
"Vì còn hơi gấp nên tôi vẫn chưa thể điều khiển được giọng nói của ông, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên hơn."
"Các người như thế cũng không thanh cao gì, muốn đánh muốn giết cứ việc."
Yuri bước tới gần hơn, hai tay vẫn đút vào trong túi quần không hề có ý định chạm vào người Taecyeon, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia tàn độc hiếm hoi: "So với những việc ông đã gây ra cho tôi và gia đình của mình, ông nghĩ tôi sẽ buông tha cho ông dễ dàng như vậy sao?"
"Vậy cô sẽ hành hạ lão già này như thế nào đây?"
-Teacyeon nhếch môi, bàn tay run rẫy đưa ra quẹt đi vệt máu dính trên môi mình, cố tỏ vẻ bình thản dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, đối diện với ánh mắt thâm trầm khó đoán ấy, lão không biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình.
Yuri đứng thẳng người dậy xoay người đi tới khay inox đặt những dụng cụ phẫu thuật bên trong, tia mắt nhìn món vừa mắt.
"Cơ thể của tôi thì rất dễ bình phục nhưng với một ông lão chỉ còn nửa cái mạng, nếu như xử lý không tốt, tôi không chắc có thể kịp thời cứu chữa cho ông hay không."
Taeyeon thích thú ngồi nhìn appa của mình ra tay, nhìn lại cơ mặt biến sắc dần tối đi của Taecyeon, trong lòng cảm thấy hả hê vô cùng, appa của cô chỉ mới dùng lời nói đe dọa thôi mà mặt mày lão đã trắng bệch rồi, lá gan ở đâu dám chống đối với bọn này kia chứ.
Taecyeon hoảng loạn nhìn con dao nhỏ sắc nhọn cầm trên tay Yuri đang từ từ tiến về phía mình, điên loạn nói: "Cô không sợ bị định tội giết người hay sao? Kwon Yuri từng không tiếc lấy thân mình cứu một đứa trẻ đâu rồi?"
Yuri khẽ nheo mắt, bàn tay xoay nhanh cán dao sượt một đường tạo vết cắt trên má Taecyeon, Yuri điềm đạm trả lời: "Kwon Yuri đó đã chết từ cái ngày ông sát hại gia đình cô ấy. Hơn nữa không phải ông đã không còn tồn tại trên đời này hay sao? Bây giờ cho dù ông đang ẩn náo dưới thân phận nào thì tôi cũng dễ dàng xóa sổ cái tên đó đi mà không ai để mắt tới."
"Cô..."
Yuri đâm mạnh mũi dao vào lồng ngực Taecyeon, chỉ trong tích tắc, hơi thở của lão dần trở nên gấp gáp, cơ thể đổ gục nằm luôn xuống sàn nhà.
"Tôi vừa đâm vào phổi của ông, mỗi lần ông cố hít thở, sẽ giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn tột cùng. Hãy tận hưởng cảm giác đó đi. Cảm giác ông đã muốn làm với tôi."
Quay sang Taeyeon, Yuri ra lệnh: "Hãy cài máy đo điện tâm đồ vào tay lão, khi nào lão có dấu hiệu sắp ngừng thở thì ra tay cứu chữa, ta chưa muốn lão chết nhanh như vậy."
"Vâng, con biết rồi!"
-Taeyeon xông xáo đặt laptop xuống ghế, lấy dây đo điện tâm đồ dán vào cổ tay Taecyeon, sau đó nhìn vào màn hình đang đập những nhịp đập yếu ớt, hài lòng lên tiếng: "Máy hoạt động rất tốt."
Yuri khụy gối xuống, thì thầm với Taecyeon đang khổ sở cố nín thở để chống chọi với cơn đau trong lồng ngực: "Lần sau gặp lại tôi sẽ tiêm cho ông thuốc dãn cơ, lần tới nữa sẽ là khăn ướt chườm lên mặt, đảm bảo sẽ không đổ máu nhưng đều mang đến cảm giác đau đớn cùng cực."
"Cô... là đồ quỹ dữ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!