Chap 13
Taecyeon nhếch môi, tiếng cười thâm độc bật ra ngoài thành tiếng, lão đắc ý hướng mắt về phía Yoona đang ngồi bất tỉnh nhân sự trong xe, khi quay về khuôn mặt lạnh băng đến tuyệt tình của Yuri lên tiếng trả lời: "Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm được con bé đem về cho cô, cho nên tôi nghĩ tôi có quyền gửi lại một thứ trên cơ thể đó coi như là quà tặng cô ấy."
Đáy mắt thoáng long lên tia căm phẫn, Yuri ẩn nhẫn dằn cơn thịnh nộ xuống, trầm giọng nói: "Ông muốn tôi làm gì?"
"Cô thông minh và thức thời hơn rất nhiều sau cái chết của vợ mình đấy."
-lão mỉa mai, giọng nói cay độc đến nhẫn tâm cứa một nhát dao trí mạng vào trái tim thương tổn của người trước mặt mình: "Nhưng người nắm đằng cán bây giờ là tôi, nếu tôi tha cho con bé đó thì coi như tự tuyệt đường sống của mình rồi."
"..."
-bàn tay bên dưới nắm chặt lại thành quyền đang run rẫy không ngừng, nếu như không thể giữ được tĩnh táo, bàn tay này nhất định sẽ bóp nát cái cổ của Taecyeon ngay tức khắc.
"Tôi chỉ có thể hứa rằng đảm bảo cho con bé được sống thôi, như thế cô mới có thể nghe theo sự điều khiển và phối hợp cùng với tôi được."
"Thật đáng thương."
-lời nói thốt ra gần như thì thầm nhưng Taecyeon vẫn có thể nghe được.
"Cô nói cái gì?"
"Tôi nói ông thật đáng thương, liệu rằng ông có thể sống được bao nhiêu cái 10 năm nữa, ông đang muốn làm cái trò giơ bẩn này đến bao giờ?"
Đôi mắt già nua khẽ nheo lại rồi bất chợt mở to lên, lão không quan tâm đến những thủ đoạn mình đang làm, kết quả mới là thứ con người được thế giới thừa nhận: "Người có khả năng bất tử như cô thì hiểu được cái gì. Bởi vì không thể sống được mãi mãi, cho nên phải khiến cho cả nhân loại biết đến sự tồn tại của mình, khoa học sẽ ghi nhớ đến cái tên của ta."
Không nhiều lời đôi co nữa, Taecyeon bấm nút nhỏ trên cái máy điều khiển trong tay mình, một chiếc xe tải từ sau lưng chạy tới, bên trong thùng xe là một cái lồng sắt được khóa cẩn thận bằng dấu vân tay của Taecyeon, lão lớn tiếng ra lệnh: "Cô và cả con của mình, hai người hãy vào bên trong lòng sắt này đi!"
Yuri vẫn đứng yên bất động, đôi mắt cẩn trọng suy xét tình thế hiện tại: "Biến tôi thành vật thí nghiệm với ông còn chưa đủ hay sao? Yoona chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, nó không giống tôi."
"Ta biết, nhưng nó chính là kim bài miễn tử của ta, con bé bên cạnh cô không phải cô sẽ an tâm hơn sao? Để cô có thể ngoan ngoãn không chống cự nữa."
"Vậy trước mắt hãy để tôi thấy con bé không sao, bằng không thì ông đừng mơ được toại nguyện, tôi có cách khiến ông không thể làm gì dù rằng tôi ở ngay trước mặt của ông."
-Yuri kiên nghị ra điều kiện, với một kẻ giảo hoạt như Taecyeon, cô không thể cứ buông xuôi để lão tùy ý sai khiến.
Taecyeon tỏ vẻ thương hại, lão lên tiếng: "Bây giờ cô qua chỗ Yoona đi, con bé có thể tỉnh dậy rồi đó."
Yuri cảnh giác đi về phía chiếc xe mở cửa ra, ánh mắt chờ đợi phản ứng từ người đang ngồi trên xe, mất một lúc lâu, đôi mắt im lìm ấy cũng đã chịu chuyển động và hé mở ra, tuy sắc mặt Yoona vẫn còn rất kém nhưng cô ấy có thể cử động và nói chuyện được.
"Yuri..."
"Là tôi đây, em thấy trong người thế nào rồi."
"Tôi vẫn ổn..."
Taecyeon bắt đầu thiếu kiên nhẫn lên tiếng: "Nếu đã được rồi thì hãy làm theo lời của tôi nhanh lên, chúng ta còn nhiều chuyện cần phải làm sau này lắm!"
Yoona nhíu mày, giọng nói quen thuộc này cô đã từng nghe thấy trước đây: "Là ông ta..."
Yuri thở nhẹ ra đặt tay vuốt lên mái tóc Yoona, khẽ khàng nói: "Hãy tin tưởng ta, ta không để con có chuyện gì đâu."
"..."
-Yoona khó hiểu nhìn lên Yuri chờ đợi lời giải thích từ cô, nhưng còn chưa kịp nghe được gì, cơ thể đã bị nhấc bổng lên, Yuri đang bế cô đi ra ngoài.
"Tốt, mau vào lồng đi nào!"
-Taecyeon phấn khích thúc giục, lão đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi, cuối cùng ngày này cũng đã đến...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!