Nghe cậu nhắc đến Cư Diên, tôi liền hỏi: "Anh ấy thì sao?"
Yến Lạc cau mày: "Anh ta với chị cậu trông là lạ, bọn họ thật sự đã làm hòa chưa?"
Tôi thở phào: "Tưởng cậu định nói gì, họ vốn là người ít nói, trước đây cũng thế mà."
"Ờ..."
Bố Yến sắp đi làm, Yến Lạc lên xe, mẹ Yến ghé sát cửa sổ dặn tôi: "Tiểu Hà, nếu tối nay nhà không có ai, con cứ sang nhà dì nhé. Gọi điện cho chú, chú sẽ qua đón."
Lòng tôi ấm áp, đáp: "Không sao đâu dì, nhà chị con cũng gần đây thôi, con có chỗ ngủ rồi. Dì đừng lo, đi đường cẩn thận ạ."
Tiễn nhà họ Yến xong, tôi quay lại phòng bệnh. Bố đang cùng mẹ và chị ăn sáng.
Tôi không muốn quấy rầy, chỉ ngồi ở cửa chờ.
Trong lúc họ vừa ăn vừa trò chuyện, mẹ nói với bố: "Người say rượu lái xe đó đã bị bắt rồi, lát nữa cảnh sát sẽ đến lấy lời khai."
Bố nói: "Ừm......"
Mẹ lại nói: "Đúng rồi, còn phải thông báo cho anh chị em nhà ông biết đấy. Ngày thường lúc nào cũng là nhà mình đi biếu, lần này xem họ chịu bỏ ra bao nhiêu."
Bố bất lực: "Tôi chẳng bị nặng, thôi đừng làm phiền họ, không cần để người ta lo lắng."
"Sao lại không nói? Nếu ngay cả lúc ông nhập viện mà họ còn keo kiệt thì đừng trách tôi sau này không thèm biếu một đồng! À, Cư Diên đâu rồi?"
Câu đó là hỏi chị, chị đáp: "Anh ấy ở đây cũng không có chuyện gì làm, con bảo anh ấy về rồi."
Mẹ thở dài khen ngợi: "Đứa trẻ này ít nói nhưng rất tốt. Hôm qua vừa nghe điện thoại của tôi là chạy tới ngay. Nó chạy đi chạy lại khắp nơi, vừa bỏ tiền vừa giúp sức, không hề cáu bẳn. Tiểu Huân, gặp được người như vậy con phải biết giữ chặt đấy!"
Chị nói: "Mẹ gọi anh ấy làm gì? Bọn con bây giờ chỉ là bạn bè, mà mẹ đã coi anh ấy như con rể rồi..."
Mẹ tôi cắt ngang: "Thằng bé chính là con rể của mẹ! Nếu con mà không kéo được nó về nhà mình thì mẹ với bố chết không nhắm mắt đâu!"
Bố nói: "Ơ, cũng không đến mức đó đâu......"
Mẹ gắt: "Sao! Ông muốn Tiểu Huân và Cư Diên chia tay sao?!"
"Cũng không phải ý đó......"
Mẹ tức giận bỏ đũa: "Tất cả đều là do con nhóc Liên Hà chết tiệt kia gây chuyện. Nếu không có nó thì giờ này tôi đã lên chức mẹ vợ rồi! Bây giờ vì nó mà ông bị xe đâm, tôi thật muốn đánh chết nó ngay tại đây!"
Bố nghiêm mặt lại: "Bà lại thế rồi. Tai nạn là do người say rượu gây ra, liên quan gì đến Tiểu Hà? Sau này đừng có nói thế nữa! Bà cũng không được động tay với con bé. Hôm nay bà còn đẩy con bé trước mặt nhà họ Yến, lần trước thì đánh nó trước mặt Cư Diên. Tiểu Hà đã là thiếu nữ, cũng cần giữ thể diện."
Mẹ không phục: "Ông cứ nuông chiều nó đi!"
Lúc này có hai cảnh sát gõ cửa: "Xin chào, chúng tôi là đội cảnh sát giao thông, tới lấy lời khai vụ tai nạn hôm qua. Có làm phiền bữa ăn của gia đình không ạ?"
Mẹ tôi vội vàng nói: "Không, không, chúng tôi vừa ăn xong rồi, mời các anh vào ngồi. Tiểu Huân, dọn dẹp chỗ này đi."
Mẹ ở lại trong phòng nghe bố ghi lời khai, chị thì xách hộp cơm ra ngoài, thấy tôi thì hơi khựng lại.
Tôi chủ động nhận lấy hộp cơm mang đi vứt, rồi quay lại ngồi cùng chị trước cửa phòng.
Chị yên lặng ngồi một bên, mân mê các ngón tay. Tôi không thể ngồi yên thêm nữa, bèn hỏi: "Chị ơi, chị và anh Cư Diên đã làm hòa chưa?"
Ngón tay chị khựng lại một thoáng, rồi lại chậm rãi xoắn vào nhau. Giọng chị nhạt nhẽo, chẳng nghe ra vui hay buồn: "Bọn chị bây giờ chỉ là đồng nghiệp thôi."
Đồng nghiệp?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!