Trên đường về nhà, nhớ lại câu "tớ trả thay cậu ấy rồi" của Yến Lạc, tôi không nhịn được cười.
Lúc đó, cậu ấy thật sự giống hệt bố tôi.
Không biết cậu ấy lại bị làm sao nữa, cứ cúi đầu lầm lỳ bước đi. Tôi phải chạy mấy bước mới đuổi kịp: "Cậu đi chậm thôi, tớ no quá, chạy mệt lắm."
Cậu ấy như sực tỉnh, chậm lại, đi theo nhịp của tôi.
Tôi hỏi: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
Yến Lạc hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ xong muốn thi vào trường nào chưa?"
Tôi nói: "Cậu thi đâu tớ thi đó, không thì sau này nợ nần ai trả giúp tớ chứ?"
Câu cuối tôi đùa thôi, nhưng Yến Lạc không cười: "Nếu chúng ta không thi cùng chỗ thì sao?"
Tôi thản nhiên đáp lại: "Tớ mà không đậu được trường hạng nhất thì ít nhất cũng vào được trường hạng hai. Chẳng lẽ thủ đô lại không có nổi một trường hạng hai à?"
"Nếu tớ không ở thủ đô thì cậu có thích nơi đó không?"
"Nếu cậu không ở đó thì đi đâu cũng vậy thôi." Tôi nhận ra có ẩn ý trong câu hỏi, bèn truy vấn: "Ý cậu là đổi nguyện vọng rồi à? Không thi Đại học Pháp chính ở thủ đô nữa sao?"
Cậu ấy cúi đầu im lặng.
Tôi chắn trước mặt cậu: "Không thi thì thôi, nguyện vọng mới của cậu là ở đâu?"
Yến Lạc vẫn không nói.
Thấy dáng vẻ cậu ậm ừ nửa ngày không ra được một câu, tôi cáu: "Nếu cậu không muốn học cùng tớ thì ít nhất cũng phải cho tớ biết cậu đăng ký ở đâu để tớ còn tránh đi chứ!"
"Không phải thế!" Yến Lạc ngắt lời, ngập ngừng nói: "Liên Hà, có thể tớ sẽ sang Mỹ học đại học."
Tôi sững sờ.
Khi định nghĩa về đỉnh cao của tôi còn bó hẹp trong thủ đô, thì cậu ấy đã nhìn ra thế giới.
Du học Mỹ với tôi là điều xa vời như một giấc mơ, nhưng với Yến Lạc thì không.
Điểm số của cậu ấy thừa sức, bên đó còn có anh Khởi hỗ trợ, bố mẹ cậu ấy chắc chắn cũng toàn lực ủng hộ.
Còn tôi thì không thể nào đến nơi đó được.
Chúng tôi không thể học chung một trường đại học nữa rồi.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của tôi, Yến Lạc nhỏ giọng giải thích: "Tớ cũng chỉ mới nảy ra ý định này sau khi đi Mỹ du lịch. Tớ biết thế này là có lỗi với cậu, nhưng tớ thật sự muốn ra ngoài nhìn ngắm nhìn thế giới..."
"Thật ra trước khi nói ra, tớ cũng không biết có nên nói hay không. Nhưng chuyện gì cậu cũng kể với tớ, tớ không muốn giấu cậu..."
Tôi ôm chầm lấy cậu ấy.
Yến Lạc khựng lại, rồi cũng chậm rãi ôm tôi.
Áo lông vũ của cậu ấy thật ấm.
Tôi vùi mặt trong ngực cậu ấy, bắt đầu òa khóc.
Đồ đáng ghét Yến Lạc!
Người bạn tốt nhất, bạn chơi thân nhất, người hợp ý tôi nhất!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!