Chương 42: Tôi đã trả thay cho cậu ấy

Trở lại lớp, tôi gọi Nguyên Tố đi gặp thầy chủ nhiệm.

Cậu ấy lạnh nhạt ừ một tiếng rồi đứng dậy đi.

Tôi cảm thấy từ hôm cậu ấy ném cái đồ lưu niệm hình Nhà Trắng vào bàn học, cậu ấy đã bắt đầu thấy chướng mắt tôi rồi.

Trước kia, chúng tôi vừa là bạn cùng bàn, vừa là bạn cùng phòng ký túc xá, luôn ăn cơm cùng nhau, chạy bộ cùng nhau, đi vệ sinh và về ký túc xá cũng cùng nhau.

Nhưng sau hôm đó, cậu ấy lại kết bạn với một bạn nữ ở phòng khác, bỏ rơi tôi.

Lúc đầu tôi không nhận ra là cậu ấy đang xa lánh mình, còn chủ động chào hỏi, nhưng cậu ấy lại giả vờ không nghe thấy.

Bị phớt lờ hai ba lần, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa.

Yến Lạc không thích cậu ấy thì đâu phải do tôi xúi giục. Huống chi lúc ấy bản thân tôi cũng có cả đống chuyện phiền não, đâu còn hơi sức để ý đến cậu ấy.

Nhưng nghe thầy chủ nhiệm nói cậu ấy học hành sa sút, cộng thêm dạo này trông có vẻ uể oải, tôi nghĩ khi cậu ấy quay lại thì cũng nên quan tâm một chút.

Dù sao cũng từng là bạn bè mà.

Nguyên Tố trở về, mặt mày khó chịu. Tôi viết một mảnh giấy nhỏ đưa sang: "Tí nữa tớ mời cậu đi ăn khuya nhé?"

Cậu ấy nhìn mảnh giấy, lại quay đầu nhìn tôi.

Tôi khẽ nói: "Quán phở dê mà cậu thích nhất đó, thêm gan dê với lòng dê."

Cậu ấy hít một hơi thật sâu, tôi còn tưởng cậu ấy sẽ xé tờ giấy rồi tiếp tục phớt lờ tôi, không ngờ cậu ấy lại nở một nụ cười gượng gạo.

Haizz, cười rồi thì ổn, cười là không sao nữa.

Ai ngờ cười xong, cậu ấy bỗng òa khóc như tiếng còi tàu, cúi gằm đầu xuống bàn. Các bạn xung quanh đều ngoái lại nhìn.

Tôi cuống quýt đưa khăn giấy: "Cậu sao thế? Khóc cái gì vậy. Các cậu đừng nhìn nữa, tớ không bắt nạt cậu ấy đâu!"

May mà chuông tan học vang lên, mọi người có việc riêng dần tản đi.

Vài người bạn thân lại gần hỏi han, Nguyên Tố khóc một hồi rồi lau mặt, nghẹn ngào nói: "Không sao đâu! Các cậu về đi, có Liên Hà ở lại với tớ là được."

Mọi người dặn tôi chăm sóc cô ấy cho tốt, rồi cũng đi hết.

Hai chúng tôi lâu rồi mới lại sóng vai nhau. Xuống đến cầu thang thì gặp Yến Lạc và Cao Văn. Nghe nói chúng tôi định đi ăn phở, hai người cũng muốn theo.

Tôi lo Nguyên Tố nhìn thấy Yến Lạc sẽ buồn định từ chối, nhưng cô ấy lại kéo tôi, hít hít mũi rồi nói với hai người kia: "Được thôi, đi chung đi, tối nay Liên Hà bao!"

Cao Văn cười: "Thật à?"

Tôi nhanh chóng tính toán số dư còn lại trong thẻ, rồi gật đầu: "Ừ, đi thôi!"

Quán phở đông nghịt, toàn học sinh cấp ba đói bụng.

Bốn đứa chen vào một chiếc bàn nhỏ, vừa ăn vừa chen chúc. Tôi càng ăn càng đau lòng.

Nguyên Tố cố tình bắt tôi tốn kém, một bát phở mà thêm đủ thứ, nào gan, nào lòng, lại còn gọi thêm xiên nướng với hai món gỏi nhỏ.

Ví tiền của tôi bị vét sạch, lúc thanh toán còn thiếu mười tệ, may mà Cao Văn hào phóng quẹt giúp.

Lần này, trước mặt Yến Lạc, Nguyên Tố cũng chẳng giả vờ dịu dàng nữa. Cậu húp sợi phở rột rột, nhai thịt rôm rốp, còn sai Yến Lạc: "Đưa lọ giấm sau lưng cậu cho tớ."

Yến Lạc đưa qua, chân thành khen: "Cậu ăn ngon thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!