Chương 41: Còn làm gì được nữa

Cà Ri đã hơn một tuổi, dạo này bắt đầu đ*ng d*c.

Không chỉ quần áo của tôi, mà cả sofa lẫn chăn gối nhà họ Yến cũng thường xuyên bị nó làm hại.

Yến Lạc lấy cho nó một cái bỉm mặc vào, rồi ném cho tôi một chiếc áo khoác: "Cậu cởi áo ra đi, tiện thể tôi gom chung với ga giường chăn màn giặt một mẻ luôn."

"Ừ."

Tôi vừa mới cởi áo khoác thì mẹ tôi bất ngờ xuất hiện ở cửa: "Liên Hà."

Bà cứ như pháo nổ vậy, gọi làm tôi giật thót, quay đầu nhìn: "Có chuyện gì thế ạ?"

Mẹ tôi bước vào: "Hai đứa mãi không ra ngoài, đang làm gì đấy?"

Tôi thừa hiểu ẩn ý trong lời bà, lập tức tức siết chặt nắm tay vì tức giận. Giữa ban ngày ban mặt, chúng tôi thì có thể làm gì cơ chứ?!

Yến Lạc vội giải thích: "Cà Ri tè lên áo cậu ấy, cháu bảo cởi ra để giặt thôi."

Cà Ri vốn thân thiện, nhưng lại không thích mẹ tôi, nó nép vào chân Yến Lạc, gừ gừ lên tiếng.

Lúc này mẹ tôi mới chú ý đến vết nước tiểu trước ngực tôi, biết mình đã nói oan cho tôi.

Nhưng bà tuyệt đối sẽ không xin lỗi, chỉ hắng giọng một cái rồi nói: "Không cần cởi nữa, về nhà giặt cũng được. Yến Lạc đã photo xong ghi chép chưa?"

Yến Lạc quay sang nhìn máy in, rồi đáp: "Dì ra ngoài ngồi thêm chút nữa đi, chắc còn vài phút nữa thôi ạ."

Sau đó cậu nhìn tôi: "Liên Hà, thay áo đi, giặt luôn ở nhà tớ. Nước tiểu chó cần phải tẩy mùi. Nhà tớ có nước giặt chuyên dụng."

Mẹ tôi bị cậu nói khéo, không tiện nói thêm, bèn trút giận lên tôi vài câu: "Con bé này, mặc quần áo đẹp mà chẳng biết giữ gìn. Rảnh rỗi thì ôm chó làm gì, chỉ giỏi thêm phiền cho người ta."

Nói xong, bà còn cố tình mở toang cửa phòng rồi mới chịu đi.

Tôi ỉu xìu ngồi xuống mép giường, Yến Lạc vỗ vai an ủi, cầm áo bẩn ra ngoài.

Haiz...

Buổi chiều, khi mẹ ngủ trưa ở nhà, tôi và bố lén ra ngoài.

Cả bố lẫn Yến Lạc đều không muốn tôi gặp Cư Diên. Không gặp thì thôi, thật ra tôi cũng chẳng tha thiết, chỉ cần xử lý xong việc là được.

Chẳng bao lâu sau khi về trường, bố nhắn tin cho tôi, nói rằng đã trả lại vòng tay rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng yên ổn rồi!

Tuần tiếp theo, tôi ăn ngon ngủ yên, hiệu suất học tập cũng tăng lên. Kết quả kiểm tra tuần vừa công bố, tôi không chỉ quay lại mốc điểm vào trường trọng điểm, mà còn cao hơn kỳ thi thử lần một đến mười điểm!

Trong giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm gọi từng bạn theo chỗ ngồi vào văn phòng nói chuyện, đến tiết cuối cùng thì đến lượt tôi.

Học sinh lớp 12 bận, thầy cô cũng chẳng khác gì, tám chín giờ rồi còn chưa được về, trong văn phòng vương mùi cà phê trộn lẫn với mùi hôi chân.

Tôi đi tới bàn thầy, thầy ra hiệu cho tôi ngồi xuống, trên tay cầm tập bảng điểm từ đầu năm lớp 12 của tôi: "Liên Hà, lần này em thi khá lắm."

Tôi có chút đắc ý, nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn: "Cũng tạm thôi ạ, Yến Lạc đã giúp em rất nhiều."

"Ừ, em ấy là một đứa trẻ ham học. Hai đứa lại là bạn, em chịu khó học hỏi em ấy nhiều hơn." Thầy đặt bảng điểm xuống: "Thầy thấy tuần này tâm trạng em rất tốt đấy."

Thầy chủ nhiệm rất gần gũi, nên trước mặt thầy tôi cũng chẳng gò bó: "Thầy cũng nhìn ra được ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!