Giữa hai người còn tình cảm nhưng bị mâu thuẫn ngăn cách, nếu một bên chịu xuống nước thì bên kia cũng khó mà giữ thái độ lạnh lùng mãi.
Từ nhỏ đến lớn chị tôi đã có nhiều người theo đuổi, nhưng người duy nhất chị đưa về nhà chỉ có Cư Diên. Dù ngoài miệng không nói, nhưng chắc chắn chị rất hài lòng với anh.
Đã vậy, lần này hai người chia tay hoàn toàn là do tôi ở giữa gây chuyện, kiểu gì tôi cũng phải giúp họ nối lại.
Cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, chị ghét tôi, vậy thì tôi sẽ thi một trường thật xa, không để họ nhìn thấy tôi nữa.
Chị vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, sẽ không còn giận dỗi đòi ly hôn với bố.
Chỉ cần tôi không có mặt, gia đình này sẽ hoàn hảo.
Lúc này, đối diện với khung chat của Cư Diên, tay tôi run bần bật, thử thăm dò gõ một câu: [Anh Cư Diên vẫn chưa ngủ ạ?]
Anh ấy trả lời rất nhanh: [Chưa ngủ.]
[Tại bận công việc sao?]
[Ừ.]
Tôi gõ dòng chữ: [Vậy anh thật sự vất vả quá rồi(cười + tặng hoa)]. Nhưng cảm thấy đó chỉ là câu xã giao vô nghĩa nên tôi xóa đi, đổi thành một câu thẳng thừng: [Anh có thể làm lành với chị em được không?]
Câu này gửi đi, anh không trả lời.
Tôi vội vàng giải thích: [Chuyện này đều là lỗi của em, em không nên xấu xa như vậy. Nhưng em thật sự không muốn anh và chị chia tay. Khi ở bên anh, chị rất vui vẻ! Nhưng bây giờ chị bệnh rồi, cũng không chịu để ý đến em, em chỉ có thể nhờ anh thôi. Anh Cư Diên, anh đi tìm chị có được không?]
Gửi xong, tôi nơm nớp chờ phản hồi.
Nếu anh chặn tôi thì sao?
May mà anh không, chỉ trả lời một câu: [Được, anh sẽ đi gặp cô ấy. Muộn rồi, ngủ đi.]
Anh đồng ý rồi!
Tôi mừng rỡ đến nỗi đá chân liên tục trong chăn, một cái gối ôm từ tầng trên ném xuống: "Muộn lắm rồi đồ ngốc! Có để người ta ngủ không hả?!"
"Tớ xin lỗi mà!"
Tôi ôm chặt cái gối hôn một cái, rồi lăn qua lăn lại mấy vòng.
Từ mùng Một Tết đến nay, tôi bị cảm giác tội lỗi dằn vặt đến mất ăn mất ngủ, hôm nay cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc ngon lành.
Con người đúng là không thể làm chuyện trái lương tâm.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi tối tôi đều tìm cớ bắt chuyện với Cư Diên, thăm dò tình hình anh và chị đã hòa giải tới đâu.
Cư Diên cũng trả lời qua lại, nói rằng anh đã đến thăm chị, mẹ tôi đã chịu cho anh vào nhà nhưng chị thì vẫn không chịu gặp anh.
Tôi lập tức nói: [Có lẽ chị còn đang giận. Chủ nhật tuần này em với bố sẽ tới nhà chị để xin lỗi trực tiếp. Đợi chị nguôi ngoai rồi anh hãy đến tìm thì hơn.]
[Ừ, em nghỉ sớm đi.]
[Vâng vâng, anh cũng vậy, chúc ngủ ngon anh Cư Diên.]
[Ngủ ngon.]
Đặt điện thoại xuống, tôi thở dài một hơi.
Dù tôi cũng là người coi trọng thể diện, nhưng mất mặt vì người nhà thì có sao đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!