Chị đã chia tay với anh ta rồi!
Khi món ăn được mang lên, thấy hai bố con tôi đều ngây ra chẳng động đũa, Cư Diên lại nói: "Chúng cháu chia tay không chỉ vì Liên Hà, còn có vài lý do khác. Hai người đừng tự trách quá. Ăn cơm đi ạ."
Nói xong, anh cầm dao dĩa, thành thạo cắt bít tết.
Nhưng lòng tôi và bố rối bời, nào còn nuốt nổi.
Cư Diên cắt xong phần của mình, lại đẩy cả đĩa đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn đĩa thịt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống khăn trải bàn.
Rõ ràng đã xé rách tình cảm đến mức này, anh vẫn chu đáo như vậy.
Mà tôi thì hèn hạ đáng khinh, chính tay chia rẽ chị và anh!
Tôi thậm chí còn cố ý giật đứt sợi dây chuyền anh tặng mẹ.
Bố lấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy ra, đặt trên bàn: "Cái này chúng tôi không thể nhận, quá quý giá rồi. Giờ cháu với Tiểu Huân đã chia tay, những thứ cháu tặng nhà chú, chú sẽ đổi ra tiền để trả lại."
Cư Diên đáp: "Không cần đâu chú. Quà đã tặng thì không có lý gì để lấy về. Dù cháu và Liên Huân đã chia tay nhưng lúc đó cháu thật sự coi mọi người là người nhà. Xin hãy tôn trọng tấm lòng khi ấy của cháu."
Người nhà...
Câu ấy còn khiến tôi đau hơn cả lời mắng chửi của mẹ.
Bố vừa định nói tiếp thì Cư Diên đã buông dao dĩa, không ăn nổi nữa: "Chuyện đến đây thôi. Nếu không còn gì nữa, cháu xin phép đi trước."
Anh đứng dậy, bước đến bên tôi, đeo lại chiếc vòng lên tay tôi, nói: "Rất hợp với em."
Rồi anh buông tay tôi, hơi gật đầu với bố: "Tạm biệt chú."
Anh đi thẳng mà không ngoái đầu lại.
Vòng ngọc lạnh lẽo trên cổ tay, dưới ánh đèn hắt ra thứ ánh sáng âm trầm.
Bố con tôi cũng chẳng ăn được gì, tiu nghỉu rời nhà hàng.
Nơi này cách nhà chị chỉ một trạm xe, bố mua ít hoa quả và đồ ăn vặt đem đến thăm. Đứng dưới nhà, tôi sợ gặp chị và mẹ nên không dám lên, bố bảo tôi chờ, còn ông tự đi.
Chẳng bao lâu, ông đã ủ rũ quay xuống.
Tôi vội hỏi: "Chị thế nào rồi ạ?"
Bố thở dài: "Không gặp được. Mẹ con không cho vào, còn ném cả đồ ra. Nhưng bố để trước cửa rồi, hôm khác lại tới vậy."
Tôi lo lắng: "Bố với mẹ ... sẽ không ly hôn chứ ạ?"
"Không đâu, già nửa đời người rồi. Mai con còn phải đi học, đừng bận tâm chuyện này nữa kẻo ảnh hưởng đến việc học."
"Vâng..."
Nói thế thôi, trong lòng tôi đã nảy ra một ý, nhất định phải để chị và Cư Diên quay lại.
Dù Cư Diên rất bao dung tôi, nhưng nguyên nhân chia tay là do tôi. Tôi không thể coi như chỉ xin lỗi một câu là xong.
Vừa về đến nhà, chúng tôi bắt gặp Yến Lạc đang định bấm chuông ở cửa.
Thấy chúng tôi, cậu ấy tươi rói: "Chú Liên! Liên Hà! Chúc mừng năm mới!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!