Tôi cố nén cơn bật lại, rửa bát của mình rồi về phòng.
Lúc đầu định đóng sầm cửa, cuối cùng lại lặng lẽ đóng vào trong sự bực bội.
Mẹ tôi vẫn đứng ngoài càm ràm: "Em gái con lần này thi thử vừa đạt điểm chuẩn vào trường nguyện vọng một, đúng là chẳng cho mẹ yên tâm chút nào, giá mà nó được xuất sắc như con thì tốt biết mấy..."
Tôi dựa vào cửa, nước mắt tuôn trào.
Mẹ ngày nào cũng chê tôi không bằng chị, vậy lúc trước sao lại sinh ra tôi!
Sao không b*p ch*t tôi đi cho xong!
Thầy còn khen tôi tiến bộ nhiều, mẹ lại nói tôi chẳng khiến bà yên tâm. Tôi...
Tôi tức đến hoa mắt chóng mặt, bực mình lao tới bàn xé tan tành các đề kiểm tra được phát, cả những cái đã làm xong lẫn chưa làm, xé từng tờ một!
Làm, làm, làm cái gì chứ!
Cuộc sống này tôi chịu không nổi nữa rồi!
Xé xong bài kiểm tra, tôi muốn tát vào mặt mình.
Tôi đúng là con lợn!
Xé hết rồi thì thứ hai nộp cái gì?
Mà tôi đã làm xong hơn một nửa rồi cơ mà a a a!
Tôi vội nhắn cho cậu bạn thân thời thơ ấu học cùng lớp, nhờ cậu ấy photo giúp tôi mấy tờ đề. Sau đó tôi vừa lau nước mắt vừa nhặt những mảnh giấy vụn đầy sàn.
Cúi người xuống nhặt giấy, tôi tự thấy mình thật hèn nhát, ngu ngốc và vô dụng.
Nhưng khổ nỗi cái mạng chó này của tôi do mẹ nắm giữ.
Nếu hôm nay tôi dám chống lại mẹ, mai tôi sẽ bị nhốt ở nhà. Cuối cùng, dưới sự khuyên can của bố, tôi phải cúi đầu nhận lỗi một cách hèn hạ, nhận thêm một trận mắng nhiếc mới được trở về chế độ bình thường.
Vì quy trình đó đã lặp đi lặp lại nhiều lần nên tránh xung đột với mẹ đã thành phản xạ, tôi mới trút cơn giận của mình vào bài kiểm tra.
Hừ...
Tức muốn chết.
Bạn thân trả lời rất nhanh: [Khi nào đến lấy?]
Tôi nói: [Hôm nay không có hứng, 9h sáng mai ở quán trà sữa nhé, tớ mời.]
Cậu ấy hỏi: [Lại cãi nhau với gia đình à?]
Tôi đáp: [Nói ra dài lắm.]
Cậu ấy gửi một icon hình gấu tặng hoa, rồi nói thêm: [Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc thật ngon, mai gặp lại.]
Tôi gửi lại một cái đầu gấu 'O98K', quăng điện thoại rồi trèo lên giường nhắm mắt lại.
(Tui không gắn được, mn search meme này trên mạng xem nhé)
Lúc nãy gần như chẳng ăn gì, bây giờ vừa giận vừa đói, tôi lăn qua lộn lại trên giường chả ngủ được.
Bên ngoài vang lên tiếng cười của mẹ. Sau bữa tối, bà mời họ ăn trái cây, xem ti vi, nói chuyện gia đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!