Chương 230: Cư Tục

Tôi mượn cơn đau mà nổi điên với Cư Diên, cào rách tay anh ta thành từng vệt, tóc anh cũng bị tôi giật rối tung cả lên.

Cư Diên chẳng phản kháng gì, ngoan ngoãn chịu đựng. Tôi nằm viện mấy ngày, anh ta cũng không đi làm, dành toàn bộ thời gian vào việc nấu ăn, pha sữa, chăm con, trông còn tiều tụy hơn cả sản phụ là tôi.

Bảo mẫu nhìn mà xót ruột. Làm việc được vài ngày và thấy cũng quen thân với tôi, nên nhân lúc Cư Diên ra ngoài, bà lén giảng đạo lý: "Bà chủ à, một người đàn ông yêu vợ như anh Cư hiếm lắm đó! Cô xem, mấy hôm nay việc gì anh ấy cũng tự tay làm, lại chịu chi cho cô, gặp được người thế này phải giữ thật chặt! Phụ nữ mà gả đúng người, cả đời coi như yên ổn rồi!"

"Lòng người đều là máu thịt, sao chịu nổi bị dao đâm, nước lạnh dội hết lần này đến lần khác được? Đến lúc anh ấy nguội lòng, không còn thương nữa, chị hối hận cũng không kịp đâu!"

"Chị không muốn cho con bú anh ấy cũng chẳng nói gì. Chị nhìn ngoài kia xem, có bao nhiêu phụ nữ không cho con bú? Con bú mẹ mới khỏe mạnh chứ!"

Tôi nhét tai nghe vào tai, bật nhạc, coi lời bà ta như gió thoảng bên tai.

Hối hận á?

Đùa gì thế.

Không phải vì cái tai họa này thì tôi đã chẳng phải đẻ con khi mới học năm ba đại học.

Vài ngày sau, tôi xuất viện, chuyển vào trung tâm chăm sóc sau sinh. Cư Diên lập tức sa thải bảo mẫu đó.

Tôi tập đi trong phòng, vịn vào tay vịn, anh ta theo sát tôi từng bước một.

Tôi nói: "Bảo mẫu trước làm tốt lắm mà, sao anh lại cho nghỉ?"

Cư Diên đáp: "Bà ta nói nhiều quá."

"Ờ." Tôi đi đến ghế sofa, ngồi xuống nghỉ rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh không đi thăm con à?"

"Có y tá rồi."

Tôi nói: "Tôi cũng có người chăm mà, anh tiêu tốn bao nhiêu tiền, cứ quanh quẩn ở đây làm gì, phí lắm. Để nhân viên lo cho tôi là được, anh mau về đi làm kiếm tiền đi."

Cư Diên đứng bên cạnh, mặt sa sầm: "Vừa sinh xong đã không muốn nhìn thấy anh rồi à?"

Tôi cầm miếng khế trong đĩa hoa quả, vừa ăn vừa nói: "Vậy anh thích ngồi đâu thì tùy."

"Liên Hà, em chưa từng bế Cư Tục lần nào."

"Không muốn bế." Nghe anh ta nói đặt tên con là Cư Tục, tôi còn thấy nhẹ cả người.

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, vẻ mặt ủ rũ: "Sao em khác hẳn những người mẹ khác thế?"

Tôi ăn xong khế, lại bóc một quả chuối: "Là do anh ép đấy."

Anh ta nói: "Em thật nhẫn tâm..."

Tôi ném quả chuối xuống đĩa: "Đúng, tôi nhẫn tâm đấy! Tránh ra đi! Phiền chết được! Anh không thể để tôi yên tĩnh một chút à?"

Cư Diên đưa tay ôm chặt lấy tôi, còn vỗ nhẹ lưng an ủi: "Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh, đừng giận nữa."

Anh ta còn nhặt một quả dâu, bứt cuống rồi đưa đến bên miệng tôi.

Anh ta giữ chặt đầu tôi trong ngực mình, tôi không thoát ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn, hai má phồng lên nhai dâu như con hamster tức giận.

Những chuyện kiểu này ngày nào cũng xảy ra vài lần. Anh ta làm tôi tức muốn chết, mà đuổi cũng không xong.

Đến khi tôi bình tĩnh lại, y tá bế Cư Tục đi khám sức khỏe về, nói con bé khỏe mạnh, ngoan ngoãn, rất dễ chăm.

Cư Diên đón con gái từ tay y tá, đưa ra trước mặt tôi khoe: "Liên Hà, em xem, con bé xinh hơn rồi đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!