Tôi thật sự sợ Cư Diên rồi.
Người này không có giới hạn, lại ăn nói không kiêng dè, cứ như sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào.
Nếu còn dây dưa với anh ta nữa, chắc tôi cũng hóa điên mất.
Từ hôm đó trở đi, tôi không đến nhà Yến Lạc nữa. Mẹ tôi thì thỉnh thoảng tranh thủ lúc Cư Diên không có nhà mà ghé qua, vừa thăm tôi, vừa mang ít quần áo và đồ ăn cho tôi.
Hôm nay, mẹ gọi điện hỏi thăm như thường lệ. Tôi hỏi bà: "Cư Diên không gây chuyện với nhà họ Yến chứ ạ?"
Mẹ nói: "Cậu ta mà còn gây chuyện thì mấy tiếng 'mẹ' gọi trước đó coi như gọi uổng rồi."
"Tốt quá, con chỉ sợ anh ta cố tình làm bậy, khiến con lúc nào cũng nơm nớp lo sợ."
Mẹ bảo: "Không đến mức đấy chứ? Nhà họ Yến đối xử tốt với con, hai đứa lại còn có con chung nữa. Nó không nể con thì cũng phải nể đứa nhỏ chứ..."
"Hừ, lòng dạ anh ta hẹp hòi lắm! Suốt ngày kiếm cớ gây sự với con và Yến Lạc."
"Thế thì phiền thật ... Hôm cậu ta đến mẹ cũng nhìn ra rồi, chẳng qua là đang tranh giành tình cảm với Yến Lạc thôi! Con chịu đựng chút đi, đừng để tức giận mà hại mình. Vài hôm nữa mẹ lại mang ít đồ ăn dì con nấu sang cho ... Mẹ còn nghi bác Trương lén lấy đồ ăn đem về nhà nữa đó. Sao món nào cũng hết nhanh thế? Cái bà già này..."
Vừa cúp máy của mẹ xong, Yến Lạc đột nhiên chuyển cho tôi ba vạn tệ, kèm theo một tin nhắn: [Trả trước một phần nợ.]
Tôi chuyển trả lại: [Làm gì vậy?]
Chưa đầy một lúc, tiền lại quay về tài khoản tôi.
Tôi mắng anh: [Anh không tiết kiệm tiền được à? Đi học không phải đóng học phí sao!]
Yến Lạc nói: [Anh giành được học bổng hạng nhất rồi, nên không cần tiêu tiền của gia đình nữa. Số này là anh tự làm thêm kiếm được."
[... Đồ ngốc.]
Yến Lạc nhắn lại: [Liên Hà, bây giờ ngoài món nợ của em, nhà anh đã trả hết tất cả các khoản nợ khác rồi.]
Tôi lau nước mắt, nói: [Vậy thì tốt quá.]
[Còn bốn năm nữa, anh sẽ đưa em về nhà.]
Tôi chợt nhớ đến đôi môi đỏ như anh đào của Cư Diên, bừng tỉnh hẳn ra: [Em có chân, muốn về lúc nào thì tự về! Anh lo học đi, sau này đừng quản em nữa!]
Nói xong, tôi tắt điện thoại, vén áo lên nhìn xuống làn da bụng bị kéo căng, hiện lên những vệt rạn da hồng nhạt.
Nhìn một lúc, tôi thả áo xuống, khẽ thở dài.
Yến Lạc bình thường hay tùy hứng, nhưng cũng có chỗ rất cố chấp. Ví dụ như người khác nợ anh thì anh chẳng để tâm, nhưng bản thân nợ ai thì nhất định phải trả bằng được.
Thôi, trả thì trả.
Tôi cứ giữ giúp anh trước, sau này cần thì gửi lại.
Yến Lạc khai giảng được mấy ngày, video của anh Khởi bất ngờ được lan truyền chóng mặt.
Nguyên nhân thì có phần khó nói.
Anh vốn chuyên làm video khoa học, không bao giờ để lộ mặt, nên lượng người xem tăng rất chậm. Nhưng video bỗng hot chính là vì trong một lần ôm chú chó Cà Ri, anh vô tình xuất hiện trong gương, bị một blogger nổi tiếng chụp lại và đăng lên mạng, còn gắn các hashtag như "#Du học sinh đẹp trai nhất#", "#Bác sĩ khuôn mặt thần thánh#" v...v...
Sau đó, các thẻ như "#Người sống sót trong vụ xả súng#", "#Đôi học bá bất hạnh#", "#Anh em học bá phi thường#" cũng bị đào lại. Tài khoản của anh Khởi từ vài vạn fan vọt lên ba triệu. Không chỉ có fan và nhà tài trợ, mà còn cả phóng viên tìm đến xin phỏng vấn cuộc đời truyền kỳ của anh. Ngay cả quán ăn nhỏ "Chân giò heo chị Dung" cũng thành địa điểm check
-in nổi tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!