Giấc ngủ này tôi ngủ rất say. Tỉnh dậy thì trong phòng tối om, tôi mò mẫm bật đèn và liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ rồi.
Trời ơi! Tiết tự học buổi tối!
Áo khoác dày treo trên giá cạnh giường. Chắc là lúc tôi ngủ, chị đã vào treo chúng lên.
Tôi vội vã lấy quần áo xuống, hấp tấp mặc vào. Nhưng mới mặc được nửa chừng, tôi lại ngồi xuống, chẳng muốn động đậy nữa.
Đã muộn thế này, dù từ nhà chị chạy qua cũng chỉ kịp học một tiết tự học cuối.
Thầy cô ngày nào cũng nói phải tranh thủ từng giây từng phút, hơn được vài điểm thôi cũng có thể bỏ xa mấy nghìn mấy vạn thí sinh khác.
Nhưng tôi thật sự rất khó chịu, rất mệt, chẳng muốn đến trường chút nào.
Hôm nay cứ để mấy nghìn mấy vạn thí sinh kia tạm thời vượt trước đi, ngày mai tôi sẽ đuổi kịp họ.
Bước ra phòng khách nhỏ, tôi phát hiện trong nhà chỉ còn mỗi mình. Giày của chị và của Cư Diên đều không có ở huyền quan.
Hai người đó đi đâu rồi nhỉ?
Tôi lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn chị gửi. Chị bảo đã xin phép nghỉ ốm giúp tôi, lại nói công ty tăng ca, chị bận đến khuya mới về. Tôi muốn ăn gì thì gọi đồ ăn ngoài, ăn xong nhớ uống thuốc.
Dưới tin nhắn kèm theo một cái bao lì xì, chắc là để trả tiền đồ ăn.
Tôi không mở bao lì xì, chỉ gửi lại cho chị một hình động bó hoa hồng, coi như đã biết.
Ngủ gần nửa ngày, bụng đúng là đói meo. Tôi vào bếp tìm đồ ăn, đồng thời trả lời tin nhắn thăm hỏi của Yến Lạc và Nguyên Tố.
Bố cũng gửi tin nhắn. Ông không trách móc, chỉ nói hôm nay mẹ khóc rất lâu, dặn tôi ở nhà chị nghỉ ngơi cho tốt.
Dưới đó cũng kèm một bao lì xì, ghi chú: "Tiểu Hà phải vui vẻ nhé."
Mũi tôi cay xè, đáp lại một câu: "Cảm ơn bố."
Bố lập tức gọi điện tới, vừa kết nối đã nói một tràng: "Chị con bảo con bị sốt, giờ thấy đỡ chút nào chưa? Con đã ăn gì chưa? Có thuốc không..."
Tôi nói: "Con thấy đỡ hơn nhiều rồi, bố đừng lo. Ngày mai con sẽ đi thẳng tới trường, tuần sau mới về nhà ạ."
Bố nói: "Cũng được. Tiểu Hà ... chuyện hôm nay bố nghe Tiểu Huân kể rồi. Mẹ con cũng có chỗ không đúng, bố thay mặt mẹ xin lỗi con, con đừng giận nữa."
"Vâng, không sao đâu bố."
"Được rồi, con nhận bao lì xì đi, muốn ăn gì thì mua."
Cúp máy, tôi mới nhận lì xì của bố.
Ban đầu tôi định tìm gì đó trong bếp ăn tạm để tiết kiệm tiền, ai ngờ nhà chị không còn một hạt gạo. Cuối cùng tôi đành gọi đồ ăn ngoài, vừa chờ vừa làm đề.
Dù thành tích của tôi chỉ tàm tạm, nhưng cũng không thể để mấy nghìn mấy vạn người kia dễ dàng vượt qua.
Thí sinh thi đại học đúng là khổ sở, lúc nào cũng lo lắng, ngay cả ốm cũng chẳng dám lơ là.
Thuốc Cư Diên mua vẫn để trên bàn. Tôi xem thử thì thấy hầu hết mấy hộp này đều có tác dụng phụ là gây buồn ngủ. Chẳng trách tôi lại nhanh chóng thấy mệt, ngủ li bì còn gặp ác mộng.
Tôi không dám uống nữa, ngày mai còn phải đến trường, cứ buồn ngủ mãi thì học hành thế nào được.
Tôi đặt đơn trên ứng dụng gọi hai hộp thuốc hạ sốt không gây buồn ngủ. Ăn cơm xong, uống thuốc, tắm nước nóng rồi ngủ một giấc ngon lành. Tôi thậm chí còn chẳng hay biết chị về lúc nào.
Sáng hôm sau, chị gọi tôi dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!