Cuối cùng thì thang máy cũng tới, Cư Diên nói sẽ đưa tôi đến nhà chị.
Tôi lặng lẽ theo anh bước vào nhà.
Đang trong bộ dạng lôi thôi này, tốt nhất tôi không nên sang nhà Yến Lạc nữa. Nếu đi chắc chắn họ sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra. Tôi không thể nói ra, cũng không muốn làm họ lo lắng.
Lên xe, Cư Diên gọi cho chị, nói sẽ đưa tôi về nơi chị ở, nhờ chị mang theo đồ của tôi khi rời đi.
Cúp máy xong, anh khởi động xe, tôi ngồi ở ghế phụ. Nghe anh khẽ ho một tiếng, tôi vội tháo áo khoác trả lại: "Anh mặc đi."
"Không cần, em mặc đi, xe bật sưởi rồi."
Anh nói bằng giọng cứng nhắc, suốt quãng đường không thèm nhìn tôi một lần.
Tôi cười ngượng: "À ... vậy được."
Mặc áo khoác xong, tôi quay mặt nhìn ra đường phố trôi vùn vụt ngoài cửa kính.
Lần này mâu thuẫn với mẹ bắt nguồn từ chị, trước khi rời nhà tôi còn đâm vào chị một cú, giờ lại được bạn trai chị dẫn về nhà chị để tránh bão, trong lòng thật khó chịu.
Cũng không biết chị và Cư Diên có ghét tôi không.
Cơn đau đầu do bị đánh thức vẫn chưa tan, chưa được bao lâu tôi đã thấy chóng mặt, bụng dạ cồn cào, cuối cùng không chịu nổi ôm miệng nôn khan một tiếng.
Cư Diên lập tức dừng xe bên đường, quay qua nhìn tôi: "Em không khỏe à?"
Tôi gật đầu, yếu ớt nói: "Em hơi say xe."
Anh đưa tay sờ trán tôi rồi tháo dây an toàn: "Em bị sốt rồi, anh đi mua thuốc."
Tôi ngại không muốn làm phiền thêm: "Không sao, ngủ một giấc là..."
Đáp lại tôi là tiếng cửa xe đóng "rầm" một cái.
Tôi nhìn anh đi về phía hiệu thuốc không xa, nước mắt vừa kìm nén lâu nay lại trào ra.
Cư Diên, một người ngoài quen biết chưa lâu mà đã quan tâm tôi đến vậy.
Còn mẹ lại coi thường lòng tự trọng của tôi, tùy tiện chà đạp, hạ nhục tôi.
Sao bà lại nói tôi giả vờ ngủ? Chuyện này cũng cần giả vờ? Nếu không đạt được như kỳ vọng của bà, tôi thậm chí còn không được ngủ sao?
Nếu thấy bất mãn, mẹ không thể nhẹ nhàng nói với tôi sao? Tại sao nhất định phải mắng mỏ tôi trước mặt chị và Cư Diên, làm tôi xấu hổ như vậy?
Tôi không giỏi bằng chị thật, nhưng cũng không đến mức vô dụng như bà nói!
Chưa kể, mỗi khi mẹ thua cuộc trong trận cãi vã với con gái, bà lại khóc trước, cứ như là tôi đang bắt nạt bà vậy.
Thật là chịu hết nổi!
Không lâu sau, Cư Diên trở về, mang theo thuốc và nước.
Anh bóc từng viên thuốc đưa cho tôi, rồi mở nắp chai nước đưa sang.
"Cảm ơn anh Cư Diên."
Tôi uống thuốc, quấn chặt áo khoác, trán tựa lên cửa kính xe lạnh lẽo.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, tôi cảm thấy buồn ngủ, nhưng không tiện ngủ trên xe nên phải cố gắng giữ tỉnh táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!