Bữa tối ở căng tin có món cà tím xào thịt băm ngon tuyệt. Vừa ăn, tôi vừa bàn với Nguyên Tố về mấy bộ phim chiếu vào dịp Tết Dương lịch.
Có một bộ phim thanh xuân vườn trường bi thương tên là [Bạn cùng lớp], nhận được rất nhiều lời đánh giá tích cực sau khi ra mắt. Phim có dàn diễn viên mời, toàn là trai xinh gái đẹp, hai đứa chúng tôi đều muốn đi xem.
Mấy đứa bạn ngồi gần đó nghe thấy cũng góp chuyện. Cuối cùng kéo kéo rủ rủ có đến bảy tám người cả nam lẫn nữ, hẹn nhau mười giờ sáng mai tập trung ở rạp chiếu phim.
Nguyên Tố huých cùi chỏ vào tôi, nhỏ giọng:
"Liên Ngẫu*, Yến Lạc ngồi bàn sau kìa, cậu hỏi cậu ấy xem có muốn đi cùng không."
(Liên Ngẫu: Củ sen, chắc đây là biên danh của nữ chính.)
Tôi cười trêu lại: "Cậu tự mình hỏi đi chứ."
Nguyên Tố bình thường mạnh miệng, nhưng trước mặt người mình thích thì lại ngượng ngùng. Bị tôi chọc một câu, đôi tai câụ ấy đỏ bừng. Dưới gầm bàn còn đá vào chân tôi một cái: "Cậu quen với cậu ấy hơn, cậu hỏi đi!"
"Ui da, giày của tớ! Đừng đá, đừng đá, tớ hỏi là được mà."
Tôi không tránh được cú đá vô hình của cậu ấy, đành vươn tay vỗ vào vai Yến Lạc ngồi bàn sau: "Sáng mai bọn tớ đi xem phim, cậu đi không?"
Cậu ấy quay đầu gắp thức ăn, hỏi: "Phim gì thế?"
"[Bạn cùng lớp]."
Yến Lạc nhướn mày: "Chán chết, tớ định cùng Cao Văn với mấy người khác đi xem [Fast & Furious]."
Tôi liếc sang Nguyên Tố.
Cô ấy lập tức ủ rũ cúi mặt, vẻ thất vọng không thể giấu nổi. Thật đáng thương.
Thôi được, tung chiêu cuối vậy.
Tôi ghé sát vào Yến Lạc, thì thầm: "FBI..."
Cậu ấy lập tức nghiêng người tránh ra, trừng mắt nhìn: "Cậu còn chưa chịu dừng à?"
"Đi không thì nói một câu?"
"Được rồi! Nhưng là lần cuối đấy! Sau này cấm nhắc chuyện đó nữa!"
Yến Lạc giận dỗi quay lại ăn cơm.
Tôi quay sang Nguyên Tố: "Xong rồi, cậu ấy cũng đi."
Nguyên Tố ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi tôi: "Cậu vừa nói gì với cậu ấy thế? Cái gì mà 'lần cuối' vậy?"
Tôi cười cười: "Bí mật. Ngày mai cậu bao tớ bỏng ngô với coca nhé."
May là cậu ấy không gặng hỏi thêm, chỉ thẹn thùng trách yêu, khẽ đẩy tôi một cái: "Được thôi, chuyện nhỏ."
Đến buổi tự học buổi tối, kết quả và thứ hạng của bài kiểm tra tuần được công bố. So với lần thi thử đầu tiên, tôi đã tiến bộ thêm hai bậc.
Tiến bộ hai bậc thì vẫn là tiến bộ, về nhà coi như có cái để báo cáo rồi.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, tôi gọi điện cho bố nói hôm nay sẽ về nhà ngủ, bố không cần ra đón. Sau đó tôi xách cái túi đựng đầy quần áo bẩn chuẩn bị đi về nhà.
Vừa ra khỏi cổng trường, tôi đã thấy bố trùm kín mít, đứng co ro trong gió lạnh đợi con gái như bao bậc phụ huynh khác.
Tôi vội chạy lại: "Bố! Con đã nói không cần ra đón rồi cơ mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!