Tôi nói với Cư Diên về nỗi lo của mình, phản ứng của anh ta lại rất thản nhiên: "Chỉ cần em thấy đẹp là được."
Câu nói ấy khiến tôi vừa như ngồi trên đống lửa, lại vừa có chút được ưu ái.
Bộ rèm giá cả chục nghìn, nếu tôi chọn hỏng, chắc chắn mẹ sẽ lột da tôi.
Nhưng sự tin tưởng của Cư Diên khiến tôi thấy dễ chịu, nhìn anh cũng thuận mắt hơn nhiều.
Anh đối với chị tôi chu đáo như thế, lại sẵn sàng chi tiền cho chị. Sau này họ kết hôn thì chúng tôi đều là người một nhà. Tôi hà tất gì phải đề phòng anh như kẻ trộm chỉ vì một giấc mơ hoang đường?
Thật không công bằng với anh.
Lên xe, anh lấy từ ngăn chứa đồ ra một cái túi đưa cho tôi: "Quà Giáng Sinh, hôm qua anh quên đưa em."
Trên túi có in logo của một thương hiệu trang sức nổi tiếng. Mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay vàng trơn mảnh, treo thêm hai cái lục lạc nhỏ bằng vàng.
Tuy không thể so với chiếc vòng ngọc trai Thiên Nữ của mẹ, nhưng vàng bây giờ giá cao như vậy, chiếc vòng này với tôi mà nói đã là một món quà cực kỳ quý giá.
Chỉ có điều cỡ vòng hơi to.
Thật ra hôm đó khi phát hiện anh ta tặng quà cho mọi người mà quên tôi, tôi có hơi giận. Sao ai cũng được mà chỉ sót mỗi mình tôi?
Nhưng giờ tôi đã nghĩ thông rồi. Hơn nữa anh ta cũng đâu phải không mua, chỉ là quên đưa thôi.
Sau khi em xong, tôi cất lại và trả cho anh: "Quá quý giá, em không nhận đâu. Cảm ơn anh Cư Diên."
Dù gì lễ cũng qua rồi, quên thì coi như thôi.
Món quà quá đắt tiền, lại không phải tặng trước mặt bố mẹ, nhận rồi tôi cũng chẳng dám đeo.
Cư Diên bỗng khẽ cười, nói: "Nếu không thích, anh tặng em cái khác."
Tôi vội vàng xua tay: "Không phải không thích, mà em thật sự không cần đâu! Anh xem, lễ qua rồi, hơn nữa mang vào trường cũng bất tiện. Tóm lại anh với chị cứ sống tốt là được, không cần mua gì cho em cả."
Tôi nói không cần, anh liền vứt cái túi sang ghế phụ, thản nhiên: "Được rồi."
Anh đưa tôi đến cổng trường.
Vừa đi khỏi, Yến Lạc đeo cái ba lô to sụ bước tới: "Liên Hà, xe đó của ai thế? Ngầu ghê."
Tôi nói: "Của anh rể tương lai của tớ đấy."
Yến Lạc sánh bước cùng tôi vào trường: "Sao cậu lại ngồi xe anh ta?"
Tôi bèn kể chuyện chọn rèm cho cậu ấy. Phản ứng của Yến Lạc giống hệt tôi: "Anh ta thậm chí còn không biết chị Liên Huân thích màu gì á?"
"Thế cậu biết à?"
Yến Lạc đáp: "Biết chứ, màu xanh. Khăn lụa với túi của chị Liên Huân không phải đều màu xanh à."
Đến chi tiết này mà cậu ấy cũng để ý.
Nhưng hai gia đình chúng tôi quen biết từ lâu rồi, cậu ấy biết cũng chẳng có gì lạ.
Tôi trừng mắt nhìn cái ba lô của cậu ấy như thổ phỉ: "Dì lại nhét cho cậu bao nhiêu đồ ăn ngon thế?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi xong cậu đã ném cả ba lô vào ngực tôi: "Có hai túi đồ ăn vặt, một của tớ một của cậu. Cậu tự lấy đi. Tớ đi chơi bóng đây, giúp tớ mang ba lô về lớp nhé!"
"Ê! Nặng lắm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!