Chương 6: (Vô Đề)

Trận mưa này đến cũng nhanh mà tạnh cũng nhanh, chỉ một lát là ngừng. Thoạt nhìn bên ngoài sạch sẽ, mưa đã đem toàn bộ tro bụi rửa sạch, núi

và cây đều trông như mới, từng chiếc gân lá nhìn rất rõ.

Ngao Du rõ ràng là vừa trải qua trận chiến, thế mà trên người lại

chẳng có dấu vết gì, trừ trận mưa làm ướt ra thoạt nhìn bên ngoài trông

có chút đáng thương. Ừ, mà anh ta hiện giờ thoạt nhìn giống như học sinh trung học làm sai chuyện vậy.

Hơn nữa, hắn rốt cục làm sai nhiều hay ít nhỉ?

Vương Bồi cảm thấy rất khó đoán. Mặt mũi anh ta trông rất non, da thì trắng nõn, mới nhìn thì cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi thôi.

Hơn nữa

hành vi cực kỳ ngây thơ, đơn giản, nếu nói bình thường thì cũng chỉ vừa

tròn hai mươi mà thôi. Nhưng mà không hiểu sao có lúc anh ta lại làm cho người ta cảm giác bí hiểm, ánh mắt mêng mông, nhìn người có lúc như

xuyên thấu vào người ta vậy.

Ánh mắt như thế, hình như không giống một

thiếu niên vừa mới tròn hai mươi tuổi.

Nghĩ ngợi một lúc cô đơn giản hỏi trực tiếp anh ta, "Anh bao tuổi rồi?

"Ngao Du từ từ quay đầu nhìn cô, nét nghi hoặc đầy cảnh giác hiện lên trong mắt, giống như những lo lắng của cô bằng những lời này không biết có phải cạm bẫy không vậy. Điều này làm cho Vương Bồi có chút kỳ quái, coi cô hiểu biết anh ta, bản tính của anh ta, với vấn đề quá dễ hiểu này thì sẽ nhanh chóng trả lời ngay. Thế mà anh ta lại cố tình cảnh giác như vậy, chẳng nhẽ tuổi cũng giữ bí mật nữa ha? Thấy Vương Bồi vẫn nhìn mình chằm chằm, Ngao Du từ từ quay đi, từ từ hỏi:"Cô bao tuổi rồi?"

"Tôi hai mươi sáu

", Vương Bồi càng cảm thấy hứng thú, chống cằm mong chờ anh ta trả lời. Ánh mắt Ngao Du nheo lại, tự dưng trở nên có uy lực mười lần,"Ta…so với cô lớn…rất nhiều"

Vương Bồi lập tức bị anh ta làm cho choáng váng mơ hồ, hoàn toàn không chú ý đến vấn đề anh ta trả lời cô.

Buổi chiều ăn cơm trong sân, Vương Bồi gọi Ngao Du khênh chiếc bàn

nhỏ trong nhà đặt ra sân, dưới cây hương phỉ. Tiện lúc trời mưa xong,

bầu trời trong xanh, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ tới mang

theo cảm giác mát mẻ, chỉ ngồi trong sân nhà thôi cũng đã cảm thấy rất

thích rồi. Huống chi còn được ăn món thịt kho tàu rất ngon nữa – Ngao Du kéo chiếc đĩa đặt trước mặt một mình ăn hết.

Thái Hậu vừa đùa vừa nói chuyện với anh ta, trông bộ dạng rất cao

hứng. Vương Bồi tò mò hỏi anh ta,

"Anh tập võ như thế nào? Mời thầy giáo đến nhà hay đến tận quán võ để học. Sao lại lợi hại thế? Có thể dạy tôi được không?"

Lúc này di động của Thái Hậu trong phòng vang lên, Thái Hậu không

bình thường vọt thẳng vào phòng, Vương Bồi thấy hành động như thế thì

khẳng định là Vương giáo sư gọi điện thoại về. Đi đến Tây Tạng, sóng

cũng không tốt mấy, gọi cả di động cũng không được, vì thế ông chỉ chờ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!