Chương 50: (Vô Đề)

Vương Bồi còn nhớ rất rõ, bức hoạ trước mặt này là do chính tay Ngao

Du đã vẽ, thậm chí cô còn nhớ rất rõ tình hình vẽ tranh lúc ấy. Lúc đó

Ngao Du cứ làm ầm ĩ lên bảo là mình đã gặp phượng hoàng rồi, Vương Bồi

cứ mơ màng không tin mới bảo anh vẽ một bức cho xem, kết quả là Ngao Du

vẽ ra chân dung một người đàn ông, tức đến nỗi cô và Ngao Du đã cãi nhau ầm ĩ một trận.

Giờ lấy bức vẽ ra, Vương Bồi mới hiểu rõ. Ở góc độ nghệ thuật Ngao Du có khả năng trời sinh, vẽ chân dung này dù không cho là giống như đúc

nhưng chỉ cần liếc nhìn qua một cái có thể nhận ra anh ta – với hình

dáng này, trông sống động như thế này đích thực là Phượng Hành.

"Đúng anh ta sao?" Chu Tích Quân khẽ nhíu mày, bỗng lắc đầu:

"Vóc dáng rất giống, nhưng mà… Lại có chút không thích hợp cho lắm," Anh quay đầu sang hỏi cô, "Cô cảm thấy thế nào?

"Vương Bồi không nói lời nào, giật phắt bức hoạ, nổi giận đùng đùng đi ra mở cửa, trực tiếp tìm Phượng Hành đối chất vậy. Cửa lớn vừa mở, Phượng Hành mở miệng to cười cười lấy lòng, rồi đột nhiên thoáng nhìn thấy bức hoạ trong tay Vương Bồi, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, tự dưng hét to một tiếng, hoảng hốt quay đầu bỏ chạy vào trong phòng mình. Vương Bồi bám sát theo sau, ra sức phá cửa, anh ta lại giữ chặt trong phòng, tuyệt đối không mở cửa ra."Anh kia…Ra ngoài cho tôi!" Vương Bồi đứng ở cửa mắng to, "Đồ vô liêm sỉ kia, có ra đây không thì bảo!"

Trong phòng im lặng, vẻ mặt Ngao Du vừa như cầu xin vừa không dám

động đậy. Lần đầu tiên trong đời anh mới cảm thấy mình thật là ngốc, cứ

không nghĩ chu đáo ứng phó bước tiếp, anh không muốn ra mở cửa để bị

Vương Bồi chửi bới gì đâu. Đặc biệt hiện giờ anh thực sự quá mệt quá hối hận rồi, sao anh lại dễ quên chuyện trước đây còn để lại chứng cứ chính xác như thế chứ?

Nếu sớm biết như thế, anh sẽ không mượn hình dáng của

Phượng Hành, vóc dáng thì không đẹp trai, lại vừa không thành thục, da

lại còn đen nữa __ anh đã quên hoàn toàn chuyện mình phải đổi lại màu da đen rồi.

Vương Bồi đứng ngoài cửa rít gào một hồi, mãi không thấy có người ra

mở cửa, nhưng đôi vợ chồng nhỏ ở bên cạnh quanh năm suốt tháng không

thấy ở nhà lại ra mở cửa, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc hỏi cô:

"Cô giáo Vương, có chuyện gì vậy?

"Vương Bồi cũng không muốn làm ầm ĩ lên mất mặt với họ, vì vậy chỉ còn cách cầm bức tranh trở về phòng. Chu Tích Quân vẫn ngồi trên ghế ngẩn người, nhíu nhíu mày, trông vô cùng khó hiểu. Thấy Vương Bồi trở về, Chu Tích Quân cười ầm lên, có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ, hỏi:"Anh ấy đã đóng cửa sao?"

"Hừ__

"Vương Bồi giận đến độ không nói được lời nào cho đúng. Trong lòng còn có một chút chua xót, Ngao Du và Phượng Hành, hai người họ rốt cục định muốn gì đây? Họ sao lại coi cô như con khỉ thích đùa giỡn vậy chứ? Sao anh ta dám đùa giỡn tình cảm của người khác thế chứ?"Tuần này ở phòng triển lãm có một buổi triển lãm tranh, chủ đề là

"phái trừu tượng", nếu cô có hứng thú thì đến xem được không?

"Chutích Quân thấy sắc mặt của cô không ổn, vì thế nhanh chóng đổi đề tài, cười mời. Vài năm nay, phong cách tạo hình mỹ thuật của giới thượng lưu đã quay lại, phái trừu tượng vẫn được duy trì, bản thân Vương Bồi cũng chuyển sang con mắt của phái trừu tượng rồi. Vương Bồi giật mình, vừa ra ngoài vừa đi ngắm, hình như cũng không phải là lựa chọn sai lầm gì. Trong khoảng thời gian gần đây, hình như cô bị áp lực quá vậy. Hơn nữa __ cứ nghĩ tới phòng đối diện còn có Phượng Hành, một tên vô liêm sỉ như thế, lòng Vương Bồi càng cảm thấy nhàm chán thực sự."Được!"

Vì thế mới quyết định lên đường đi Thượng Hải. Vào ban đêm Vương Bồi

đổi giờ dạy với một vị giáo sư, tuần nữa thì mới phải đi dạy, sáng hôm

sau, cô liền đáp máy bay tới Thượng Hải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!