Buổi tối Vương Bồi đang ngủ ngon lành
thì nghe mơ màng có người đẩy cửa, rồi tiếng Ngao Du làm nũng nghe rõ
mồn một vào tai cô, "Bồi Bồi à, nóng chết rồi, trong phòng không có điều hoà, cô mau mở cửa ra đi..
"Vương Bồi không thèm để ý tới anh ta, xoay người ngủ tiếp. Anh ta lại tiếp tục lải nhải kêu bên ngoài,"… Vương Bồi Bồi…. Mau mở cửa đi nào…" Một lúc sau, giọng kia mới
dần dần ngừng hẳn, Vương Bồi lúc đó mới vừa lòng thả lỏng người tiếp tục ngủ tiếp.
Cô vặn nhỏ điều hoà xuống, cuộn trong
chăn ngủ, không nghĩ ngợi thêm nhiều. Đến sáng tỉnh dậy cô còn lười
không muốn dậy nữa. Trên người rất ấm áp, lại ngửi thấy mùi hương của
con trai bên cạnh, chân tay cô giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy tay chân anh ta, gác lên người anh ta, đầu chui vào trong ngực anh ta, ngủ
quá ngon lành…
Anh ta…Vương Bồi mở bừng mắt ra, lọt vào tầm mắt là hình ảnh một cậu con trai trẻ trung trong ngực, tóc xù gối
đầu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong dài, bộ dạng trông vô cùng xinh
đẹp.
"Hm..
"Hình như thấy Vương Bồi động đậy Ngao Du lúc này mới động đậy, vươn dài cánh tay ôm cô vào trong lòng, thậm chí bộ phận mấu chốt của anh ta còn cọ cọ trên người Vương Bồi nữa, trên mặt hiện lên nét thoả mãn, thoải mái vô cùng."Ngao Du…
"Vương Bồi bây giờ mới thấy mình đặc biệt đã phụ công dạy dỗ của Thái Hậu, mẹ yêu quý của cô đã phải vất vả bao nhiêu năm nay mới miễn cưỡng đào tạo cô trở thành thục nữ như thế, nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, vui buồn, tức giận cũng không thể hiện ra, vậy mà từ lúc có Ngao Du đến thì sau này cô càng ngày càng rống to hơn nhiều, gần đây lại càng có xu hướng gào thét kinh khủng nữa."Hm..
"Ngao Du bị tiếng rống như sư tử của cô thì bừng tỉnh ngay lập tức, lắc lắc đầu, ngây ngốc nhìn cô, rồi lại nhíu mắt, mất hứng bảo:"Vương Bồi Bồi, mới sáng sớm mà kêu la cái
gì thế, vẫn còn ngủ chưa đủ nè" Nói xong lại nằm vật xuống, cánh tay còn túm nhanh eo Vương Bồi kéo sát lại, lôi cô cũng ngã xuống giường,
"Chúng ta ngủ tiếp một lúc nữa đi nha
"Vương Bồi tức đến nổ mũi lên rồi, đúng là tên hạ lưu bẩn thỉu, dám lén lên giường cô, lại còn ung dung tự tại như thế nữa chứ. Cô…cô định nhấc chân lên đạp luôn vào bộ phận chủ chốt của anh ta, cô muốn phế anh ta luôn! Nhưng Ngao Du lại thông minh ngăn chân của cô lại, trông còn tức giận nữa chứ, khuôn mặt đẹp trai lúc đỏ lúc trắng, trông cực kỳ ấm ức,"Vương Bồi Bồi à, cô cũng thật quá thể đáng.
Tối qua còn ngủ trên người tôi, cô…. lại còn cắn tôi…. thế mà vừa mới mở
mắt đã trở mặt rồi. Cô…cô…"
".. Anh nói bậy!" Mặt Vương Bồi tái đi
rồi lại đỏ ửng lên, ánh mắt cô len lén nhìn vào ngực Ngao Du, quả nhiên ở đó thấy có một mảng đỏ, nhìn xuống chút nữa….
Xuống chút nữa cô càng
không dám nhìn nữa rồi…
Cô chưa bao giờ cùng đàn ông ngủ nên có
biết đâu rằng mình lại có tật xấu như thế. Cho dù…cho dù là sự thật đi
chăng nữa…. chuyện này cũng thật kỳ lạ quá đi. Ngao Du tên này…làn da của anh ta sao mà trơn bóng thế, dáng sao đẹp thế, mùi hương trên người sao thơm thế, lại ôn nhu ôm lấy cô, cho dù cô có là tên lưu manh đến cỡ nào đi nữa thì cũng …. cũng chỉ là con người bình thường thôi mừ…có đúng vậy không.
Vì thế Vương Bồi lập tức cho là chuyện
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!