"Cởi ra…tên Ngao Du háo sắc này!" Mặt Vương Bồi chợt đỏ tía tai mắng chửi thẳng Ngao Du.
"Hây da, cô nghĩ lung tung gì vậy hả?
"Ngao Du nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm nghị bảo:"Tôi bảo cô là cời giấy ra, chứ không bảo cô
cởi quần áo ra" Tuy bộ dạng trông cực kỳ đứng đắn nhưng ánh mắt xinh đẹp thì lại ánh lên vẻ chế nhạo, tên vô lại này thật là! "Cô gái bé nhỏ này trong đầu nghĩ gì thế không biết? Sao mà lại nghĩ xấu vậy hả?
"Anh ta còn nói thế nữa! Vương Bồi tức quá trừng mắt nhìn anh. Ngao Du thì rầu rĩ cười, ho nhẹ một tiếng,"Cô cởi giầy ra nhanh lên, tôi muốn
xem chân cô chút
"Vương Bồi đứng im. Chân cô bây giờ rất đau, đi nửa đường thì đã rộp lên, cô cố chịu không nói gì, sau đó thì vết phồng vỡ, chảy cả máu, lúc này máu me dính hết vảo tất nhầy nhụa trông rất khó coi. Quan trọng hơn nữa là còn rất đau đi. Cô cũng không nguyện ý để cho người khác nhìn bộ dạng chật vật của mình – cả Ngao Du cũng không được. Ngao Du ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thì động tay, vừa nhẹ nhàng đã cởi được giầy của cô ra, nhưng vẫn chạm vào vết thương Vương Bồi làm cho cô nhăn mặt vì đau."Hây da cô thật là.." Mặt Ngao Du bỗng thay đổi,
"Sao cô không nói sớm chút? Đều đến mức này lại còn che dấu gì nữa ha. Đến mức làm chân hỏng thì cô chỉ có nước khóc thôi" Miệng anh ta vừa mắng mà tay thì lại
nhẹ nhàng, quay người lại tìm dao trong túi ra, cẩn thận rạch tất của cô xuống.
Trên chân vừa mồ hôi vừa máu đều dính chạt vào tất, mới nhẹ xé ra đã
rất đau, Ngao Du không biết học được ở đâu áp lòng bàn tay vào chân cô
nhẹ nhàng xoa bóp, một lát sau thì chân cô đã thấy ấm áp, mát mát, lúc
lấy tất ra thì không còn cảm giác đau nữa.
Tinh thần Vương Bồi lúc này cũng tốt lắm, lại còn có sức đấu võ mồm
với Ngao Du,
"Ây da, sao anh lại đem rạch tất tôi rách hết thế này, về sau tôi lấy gì mà mặc hả? Tôi chỉ có mang hai đôi thôi đấy"
Ngao Du không thèm để ý tới cô, đứng dậy chạy đến chỗ Chu Tích Quân
lấy chậu nước ấm, cầm theo khăn tay cẩn thận giúp cô lau sạch sẽ máu.
Anh ta làm cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng lại còn ôn nhu hỏi Vương Bồi:
"Cô có đau không, nếu đau thì kêu lên ha
"Vương Bồi cũng không kêu nổi tiếng nào, hốc mắt nong nóng, cô cảm thấy mình đúng là không ngoan, sao trước kia lại đối xử với Ngao Du quá đáng vậy suốt ngày la mắng, lại còn đánh anh ta nữa chứ."Đau như thế, khóc rồi sao?
"Ngao Du ngẩng đầu lên nhìn thấy hốc mắt cô long lanh thì tim đập thình thịch lo sợ vội xin lỗi:"Thực xin lỗi
ha, tay tôi quá mạnh. Cô đừng khóc nữa, một lát tôi bôi thuốc cho cô sẽ
không đau nữa đâu. Ngay mai tôi sẽ cõng cô, một bước cũng không cho cô
đi"
"Tôi có khóc đâu
"Vương Bồi hung hăng nhăn mặt, bàn tay ẩm ướt một mảng,"Tôi chỉ là…mắt có chút cay cay…Anh không biết đâu…. có hạt bụi bay vào mắt tôi ….
"Trong TV đều diễn như thế, lúc trước xem Vương Bồi còn thấy ngốc thật vậy mà giờ nhìn vậy thì đây đúng là cái cớ tốt nhất. Được một lát Ngao Du lấy bình thuốc bôi cho Vương Bồi, mát mát lành lạnh, quả nhiên là không đau chút nào. Chân bỗng thấy thoải mái có thể đứng lên được, Vương Bồi thấy choáng váng mơ mơ màng màng ngủ. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, múi thịt thơm phức bay tới lều làm cho bụng cô sôi phát ra tiếng"ầm ì
". Trước kia cô lại không biết thì ra mùi canh thịt lại mê người đến thế. Ngồi dậy tìm giầy thì vẫn không tìm thấy. Ngao Du bên kia phát hiện thấy cô thò đầu ra thì ôm một bát lớn cười hì hì đi tới, vui sướng khi có người gặp hoạ bảo:"Tối nay chúng tôi nấu canh thịt bò, cô không thể
ăn"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!