Trong lòng Vương Bồi nghĩ ngợi nếu tý nữa Ngao Du mà trở lại thì cô
không cần phải vòng vo gì nhiều, cũng không cần nói bóng nói chẳng ích
gì, cứ đi thẳng vào vấn đề, làm đòn cảnh cáo là tốt nhất. Trong đầu đang nghĩ vậy thì nghe thấy tiếng anh ta réo to vui vẻ dưới nhà:
"Bồi Bồi, Vương Bồi Bồi, trong nhà có khách đến nè.." giọng cuối kéo dài tha
thiết, lộ rõ sự vui mừng.
Cao hứng như thế, sao tự dưng anh ta lại cao hứng như thế chứ nhỉ?
Vương Bồi tý nữa thì cắn phải đầu lưỡi có chút nghi ngờ. Nếu là Chu
Bách Đình đến đây thì chẳng cần nhờ người khác gọi chính cô nàng sẽ tự
mình gọi. Nhưng trừ cô nàng ra, còn có "người khách
"nào mà Ngao Du hưng phấn đến vậy nhỉ? Cô vừa nghĩ vừa đi xuống dưới lầu, lúc đi tới chỗ rẽ cầu thang thì bỗng dừng lại. Đứng trong phòng khách dưới lầu có hai người trẻ tuổi, một là Ngao Du rồi, còn một là người lạ, da trắng, tóc đen, bộ dạng so với Ngao Du không kém chút nào, quan trọng là, thoạt nhìn anh ta ….. ôi chao…vô cùng chững chạc."Đây là bạn tôi, Trọng Hằng!" Ngao Du cười mặt mày rạng rỡ, bộ dạng cao hứng quá độ: "Anh ấy…à…. đến thăm tôi
"Vì anh ta nói ra vấn đề nên anh này mới cố ý đến thăm sao? Vương Bồi tò mò nhìn Trọng Hằng, anh ta có một đôi mắt thâm sâu, giống như đại dương mênh mông nhìn không thấy đáy, mà một bên là Ngao Du, đôi mắt kia trong sáng nhìn thấy tận đáy, tựa như nước suối trong vắt giữa rừng sâu vậy. Vương Bồi cảm thấy rất kỳ lạ là hai người này hoàn toàn khác nhau mà sao lại đi chung với nhau."Cô tên là Vương Bồi Bồi?
"Trọng Hằng nhìn cô cười, nhẹ nhàng hỏi. Thái độ anh cực kỳ ôn hoà, dễ gần, nhưng không hiểu sao Vương Bồi cảm giác như có lực vô hình nào đó đè ép cô đến mức cô tưởng không chịu nổi muốn quỳ xuống hành lễ với anh ta, cung kính trả lời:"Vâng, thưa bệ hạ"
"Tôi..
"Vương Bồi cố không nhìn anh ta mà quay sang nhìn Ngao Du. Tuy anh ta thỉng thoảng trông cũng toát ra vẻ cao ngạo, nhưng Vương Bồi lại quen rồi. Vì thế chuyển sang trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cắn răng trả lời:"Tôi tên là Vương Bồi
"Chứ không phải là gọi Vương Bồi Bồi, nghe qua – giống như là làm nũng vậy. Trọng Hằng này cô đã từng nghe ngao Du nhắc đến. À, mà đúng rồi,"Anh chính là người phong lưu, phóng đãng giống Ngao Du..
"Cô nói tới đây thì không dám nói tiếp nữa, trong đầu cũng hiểu được là không thể nói ra. Trước mặt người đàn ông này, mới nhìn thì có vẻ không giống tên phong lưu, phóng đãng như cô nghĩ mà ánh mắt của anh ta vô cùng ôn hoà, thành thục, so với lời Ngao Du nói thì hình tượng công tử háo sắc lại kém xa. Ngao Du vẫn vui tươi hớn hở, còn Trọng Hằng thì lại sững sờ chút, liếc nhanh nhìn Ngao Du, trên mặt hiện nét bất đắc dĩ, cười khổ, sau lại nhẹ nhàng lắc đầu bảo nhỏ:"Đều là chuyện trước đây rồi
"Thực ra anh cũng không phủ nhận chuyện này. Thoạt nhìn, cảm tình của Ngao Du và Trọng Hằng rất tốt, vừa vào nhà anh ta liền kéo tay Trọng Hằng đi lên lầu nói chuyện, lúc bước lên bậc thang, Ngao Du mới chợt nhớ tới Vương Bồi, xoay người lại nhìn về phía cô bảo:"Tôi vừa mới mua được 3 cân thịt sườn, làm hết nhé
"Nói xong thì lại đàng hoàng đi tiếp lên lầu. Anh ta cứ tự cho mình là đại gia đây mà! Vương Bồi tức quá định cãi lại vài câu nhưng Ngao Du đã túm lấy Trọng Hằng biến mất cuối bậc thang, chỉ còn lại tiếng bước chân. Anh ta còn không nghĩ tới anh ta chính là người ngoài ha! Trong nhà thực ra đã có thức ăn rồi, Vương Bồi đi vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Nhặt rau, rửa rau, rồi nấu cơm, lại nghe tiếng hai người đi xuống bậc thang. Vương Bồi thò đầu từ phòng bếp ra nhìn, lại nghe tiếng Ngao Du lưu luyến không rời:"Cậu nhanh như thế đã phải về sao, ngồi một lát nữa không được à, Vương Bồi Bồi đã làm xong món thịt kho tàu rồi ăn ngon lắm
"Sau gáy Trọng Hằng giống như có mắt vậy, bỗng quay phắt lại nhìn thấy ánh mắt Vương Bồi thì cười cười, còn Vương Bồi thì xấu hổ, trong mắt Trọng Hằng hình như có vẻ hiểu đôi chút."Tôi tự dưng quyết định đi, cũng chưa kịp nói với người ta, lát nữa không không thấy tôi, Tuệ Tuệ sẽ lo lắng lắm"
"Tuệ Tuệ là ai hả?
"Ngao Du nhíu mày, trông khó hiểu. Ánh mắt Trọng Hằng bỗng trở nên ôn nhu, trong nháy mắt nét cao ngạo bao phủ toàn bộ người anh ta biến mất. Sau đó anh ta liếc Ngao Du một cái, trầm giọng bảo:"Cậu phải gọi là chị dâu"
"Không đời nào!
"Ngao Du bỗng bị kích động đứng dậy, lắp bắp chỉ vào Trọng Hằng nói:"Cậu…cậu cậu cậu…thế…thế còn có Linh Lung này, Bách Hoa
này, còn có, còn có…có rất nhiều cô gái thì phải làm sao đây? Cậu…sẽ
không phải là…
"Trọng Hằng trừng mắt nhìn anh ta một cái, giọng bỗng trở nên nghiêm túc:"Ngao Du, sau này cậu nói chuyện phải cẩn thận chút, nếu mà để Tuệ
Tuệ nghe được, cậu sẽ phiền phức đó
"Sau đó anh nhìn lướt đến Vương Bồi, khoé miệng cong lên chút, bộ dạng lại cao hứng vô cùng. Ngao Du tiễn anh ta ra khỏi trấn nhỏ, Vương Bồi cũng ra đến cửa nhìn bóng hai người mất dần ở cuối con đường, trong lòng cô bỗng có cảm giác rất quái lạ, hình như cảm thấy có gì đó không đúng – lúc này cô đã sớm quên mất chuyện hỏi Ngao Du về chiếc gương kia rồi Không đến nửa giờ thì Ngao Du trở lại, vừa vào nhà là chui vào bếp xem Vương Bồi nấu nướng, một lát còn nhỏ giọng bảo Vương Bồi:"Cô nói
xem, sao Trọng Hằng lại nghĩ quẩn gì thế không biết. À, nếu mà anh ấy
lấy vợ, vậy.. vậy chẳng phải là.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!