Chương 13: (Vô Đề)

Ngao Du ngâm trong nước chừng khoảng nửa giờ thì sạch, làn da bị chà

sát đỏ rực nhưng vẫn không chịu lên bờ. anh ta còn sai Vương Bồi đi tìm

cho anh ta sữa tắm nữa, Vương Bồi đã đi khắp xung quanh tìm nhưng một

lát quay về cũng không tìm được.

"Xung quanh nơi này đến cả bóng quỷ cũng không có nữa là

"cô vui sướng khi thấy người gặp nạn cười cười, da mặt bị ánh nắng soi vào đỏ ửng nhìn trông thật thảm,"Ai bảo anh cứ đòi đi chơi, nơi này hoang vắng vậy tìm đâu thấy người nào. Anh đừng có mà mơ bắt tôi đi xa như thế

nhé, chỉ vì một cái bánh xà phòng – à không một lọ sữa tắm. Người còn

tìm cũng không thấy nữa là

"Ở nông thôn, nhà nào cũng trang bị cho mình một lọ sữa tắm. Nói thật tý nữa mà cô làm vậy vớ vẩn người ta còn tức lên chẳng cho gì hết ý chứ."Không phải tôi đã nói rồi sao

"Vương Bồi tìm được một tảng đá to ngồi xuống từ từ nhắc nhở anh ta:"Tắm xong anh nhớ mang quần lót đi

giặt nhé, nếu không tý nữa anh trở về thế nào?"

Tròng mắt Ngao Du mở to nhìn trừng trừng, tức đến nỗi cào cào mớ tóc,

"Cái đó bẩn như thế, vừa thối vừa bẩn nữa, tôi sao lại cần nữa, không được, cô quay về lấy quần áo mang đến cho tôi đi"

Vương Bồi vừa tức vừa buồn cười, hất cằm về phía anh ta, nhếch miệng

cười:

"Ngao đại gia a, anh đúng là tưởng mình là đại gia chắc? Nơi này cách nhà tôi khá xa phải mất vài dặm chứ ít đâu, anh bảo tôi quay về lấy quần áo cho anh ý à, nằm mơ nhé. Cái gì, tý nữa anh tự tìm vài chiếc lá cây che tạm rồi về, ừ mà thế cũng được lắm chứ…" Cô nói xong không nhịn được lại cười phá lên, cười đến nỗi ôm cả bụng cười lăn lộn không đứng

dậy nổi.

Mặt Ngao Du tức đến trắng bạch, trừng mắt nhìn cô, hận đến mức muốn đem cô thiêu rụi.

Dù sao thì Vương Bồi vẫn sướng vì cô cảm thấy ông trời thật có mắt,

đại gia này giống như kẻ ngốc vậy, xem đã bị báo ứng rồi kìa. Thử xem

anh ta còn vênh mặt sai bảo đến bao giờ, hay là tự mình lại làm nũng

đây? Nhìn hôm nay xem anh ta trở về thế nào?

Ngao Du tức đến độ ngồi im trong nước, mặt mũi bừng bừng, tóc tai rối loạn áp sát vào đầu, trông vừa ngốc lại vừa đáng yêu. anh ta ngồi im

như vậy chắc là dỗi Vương Bồi thôi.

Vương Bồi vui sướng khi thấy người gặp nạn cuối cùng cũng cảm thấy có chút…ừ, áy náy chút, nhỏ giọng bảo:

"Được rồi, tôi sẽ đi tìm một nhà gần đây nhất, ăn trộm một chiếc quần lót đến đây…"

Cô còn chưa kịp nói xong thì Ngao Du đã trừng mắt nhìn rồi, mặt mũi

tức tối nói: "Cô còn cho tôi mặc quần lót người khác…. đã mặc qua sao!

"Nè…. lại còn ra vẻ mình sạch sẽ nữa chứ…nhưng thật là, cô đã vứt hết mặt mũi đi cũng chỉ vì lén trộm cho anh ta một chiếc quần lót thôi mà. Ngao Du nhìn về phía cô, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, cực kỳ không thành khẩn. Rồi anh ta lướt nhìn từ trên xuống dưới cuối cùng thì dừng lại ở chiếc quần của cô. Chỉ mất nửa giây là Vương Bồi đã đoán được ý đồ đáng khinh của anh ta, bỗng chốc khinh bỉ đứng phắt dậy, tìm một hòn đá ném vào anh ta, miệng thì mắng:"Tên thối tha này, còn nhìn còn

nhìn à, còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra đó

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!