Chương 25: (Vô Đề)

Ngoại truyện 2: (Thẩm Lâm Xuyên): Thổi Mộng Đến Tây Châu.

Hoa đỏ liễu xanh, gió xuân ấm áp, cành liễu ngoài tường theo gió đung đưa lướt vào trong sân, vài con sẻ đậu trên mái ngói ríu rít không ngừng.

Thẩm Lâm Xuyên đang thu dọn những vật dụng cần thiết cho chuyến du ngoạn. Có nên mang theo một quả táo không nhỉ? Hắn nhớ có một tiểu cô nương dạo này rất thích ăn táo.

Vừa nghĩ đến tiểu cô nương đó, khóe môi Thẩm Lâm Xuyên không kìm được mà khẽ nhếch lên. Phụ thân đã ngồi lên kiệu, Thẩm Lâm Xuyên cũng bước theo sau.

"Thằng nhóc này, cười ngây ngô cái gì vậy?"

Thẩm đại nhân thấy Thẩm Lâm Xuyên vừa lên kiệu đã cười tủm tỉm si ngốc vô cùng, bèn quay sang hỏi Thẩm phu nhân ngồi bên cạnh.

"Xem ra, Xuyên Nhi nhà chúng ta cũng đến tuổi cưới vợ rồi đấy."

Thẩm phu nhân che miệng cười rồi hỏi: "Xuyên Nhi, con có để ý cô nương nhà ai chưa?"

Thẩm Lâm Xuyên hoàn hồn lại, mỉm cười ôn hoà: "Mẫu thân nói gì vậy, vừa rồi con chỉ đang nghĩ… lát nữa đến rừng hoang thì nên làm gì thôi."

Lời này không đủ để thuyết phục phụ mẫu, chỉ thấy hai người vẫn mang vẻ mặt đầy tò mò, vừa cười vừa thảo luận:

"Hôm nào tìm vài cô nương nhà lành giới thiệu cho con nó xem. Ta thấy cô nương nhà họ Lý cũng không tồi..."

Thẩm Lâm Xuyên chỉ biết thở dài bất lực, vén rèm kiệu lên, đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.

Thực ra, nếu nói có người trong lòng thì thật ra hắn có một người.

Đến rừng hoang, thấy rất nhiều quan lại quý tộc đã có mặt, chỉ là hoàng thượng và các phi tần vẫn chưa đến.

"Thu cô nương!

"Vừa bước xuống xe, Thẩm Lâm Xuyên liền thấy một cô nương đang trốn dưới tảng đá, bèn cầm quả táo lớn tiếng gọi nàng một tiếng. Người kia không phản ứng, hắn bèn sải bước chạy đến, chỉ thấy nàng đang cầm một cái ná, nhắm mắt một bên, chăm chú nhắm vào gì đó. Thẩm Lâm Xuyên khẽ cúi người, ghé sát tai nàng thì thầm:"Ngươi đang làm gì thế?"

"Vô nghĩa, đến nơi khỉ ho cò gáy này còn làm gì nữa? Tất nhiên là săn thú rồi!

"Cô nương này hoàn toàn khác với mấy tiểu thư khuê các, lời nói thẳng thắn chẳng hề giữ kẽ, dáng vẻ lại càng tiêu phóng khoáng. Dù có chút thô lỗ nhưng càng khiến nàng trở nên đặc biệt."Chát!"

Một viên đá từ tay nàng bắn ra, vang lên một tiếng giòn tan, trong bụi cỏ không xa liền có động tĩnh, sau đó là một con vật lông trắng mịn phóng vụt ngay trước mặt.

"Chậc, mấy hôm không luyện, tay nghề sa sút rồi."

Cô nương thở dài, quay đầu nhìn Thẩm Lâm Xuyên: "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Hôm đó nàng mặc chiếc váy dài màu vàng rực, trên mặt là lớp trang điểm tinh tế, ánh mắt nhìn hắn ánh lên tia sáng, ngay cả đôi mày hơi chau lại cũng đáng yêu đến lạ. Thẩm Lâm Xuyên như bị ánh mắt nàng hút mất hồn.

"Thẩm công tử?

"Nàng nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của hắn, gọi một tiếng. Thẩm Lâm Xuyên bừng tỉnh, thấy xấu hổ vì thất lễ, liền lấy quả táo giấu sau lưng ra:"Cho ngươi này."

Nàng đón lấy quả táo, tung lên vài lần rồi há to miệng cắn một miếng sảng khoái: "Đa tạ!

"rồi quay người bước về phía lều trại. Thẩm Lâm Xuyên mỉm cười, bước theo sau:"Lần đi săn này, ta sẽ không bại dưới tay ngươi đâu."

Nàng dừng bước, quay đầu nhìn hắn đầy thích thú: "Thẩm công tử, ngươi biết không, riêng chuyện săn bắn, bốn vị hoàng tử cộng lại cũng chưa chắc săn bắn được nhiều bằng ta, chỉ dựa vào một mình ngươi thôi sao?"

Gương mặt nàng lộ vẻ đắc ý, ánh mắt lém lỉnh rực rỡ khiến lòng Thẩm Lâm Xuyên càng thêm rung động.

"Vậy chúng ta cược một ván, xem lần này ai săn được nhiều hơn, ngươi thấy sao?"

Nàng lập tức đáp lời: "Nếu ngươi thua thì phải nghe ta sai bảo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!