Vì Chu Diệu Nhân đã bị giáng làm Chu Bảo Lâm, không thể ở lại Vị Ương Cung nữa, ta sắp xếp cho nàng đến ở cùng Thục Phi.
"Như vậy cũng tốt, nửa đời còn lại ta chỉ cần trông nom Đại hoàng tử cùng Thục Phi là đủ rồi." Chỉ mới vài ngày mà thôi, Chu Diệu Nhân đã tiều tụy đi rất nhiều.
"Ta đã quá tự tin rồi."
Nàng nói.
"Thế mà còn tưởng hắn vẫn còn như trước kia.
"Nàng lại nói. Ta nghĩ, sau khi nàng biết con mình là do Lý Tu Dẫn ra tay hại chết thì không còn ôm hy vọng gì nữa. Đêm đến, Liễu Tiệp Dư và Lan Mỹ Nhân lại chạy đến chỗ ta."Người nói xem, hắn vừa quan tâm vừa đưa canh gà cho người, có phải là hồi tâm chuyển ý rồi không?"
Vì hai ngày nay Lý Tu Dẫn đối với ta quá mức ân cần khiến hai người này không ngừng bàn tán.
"Hồi tâm chuyển ý gì chứ, hắn vốn dĩ chưa từng thích ta." Ta nói.
"Nhìn bộ dạng của người, hẳn là người rất thất vọng?
"Liễu Tiệp Dư đáng ghét nói. Lan Mỹ Nhân nắm lấy tay ta, đáng thương nhìn ta:"Nương nương, người không thể yêu tên cặn bã hoàng đế đó đâu, ta mới là tiểu bảo bối của người.
"Ngươi cũng thật đáng yêu. Ta ngăn các nàng tiếp tục bàn tán, hỏi:"Biết vì sao hắn đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy không?
"Hai người lắc đầu. Ta:"Gần đây biên cảnh luôn bất ổn, chiến tranh sắp nổ ra, hắn muốn dùng đến ca ca của ta rồi."
"Thật đáng sợ, còn có cái gì mà hắn không lợi dụng được chứ.
"Lan Mỹ Nhân dường như càng thêm chán ghét Lý Tu Dn. Liễu Tiệp Dư trầm ngâm:"Thật ra chuyện của Chu Diệu Nhân cũng coi như là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta, bao nhiêu năm tình nghĩa, thấy nàng quỳ dưới mưa lớn, đến một câu an ủi cũng không có cũng khiến chúng ta cảm thấy môi hở răng lạnh."
Ta gật đầu, không thể đồng ý hơn.
"Ôi chao, nương nương, tên Hoàng cặn bã vẫn luôn như vậy sao?" Lan mỹ nhân hỏi.
"Không phải, hồi nhỏ hắn vô cùng ngay thẳng, ruột để ngoài da, tâm tư cũng rất đơn thuần cho nên luôn bị các hoàng tử khác ức hiếp, còn cần ta bảo vệ hắn."
"Không thể nào, một chút cũng không giống mà.
"Liễu tiệp dư buồn cười nhìn ta. Thế mới nói, năm tháng đúng là con dao giết heo mà."Vậy nương nương, người kể cho chúng ta nghe đi, kể về câu chuyện tình yêu của Chu Diệu Nhân và Hoàng thượng ấy.
"Chắc là do ta tịch thu hết thoại bản của Thục phi, hai người này buồn chán nên muốn ta kể chút chuyện thú vị."Không không không, ta thích nghe chuyện Hoàng thượng bị ức hiếp hơn!
"Lan mỹ nhân cười hì hì nói. Ta nghĩ nghĩ, vậy thì kể từ năm chúng ta mười hai tuổi đi... 11. Từ sau lần ném tuyết ở trong cung với Thẩm Lâm Xuyên bọn họ, việc quấy rối tiệc sinh thần của Hoàng hậu khiến phụ thân nhiêm mặt không cho phép ta làm càn nữa, phạt ta chép sách trong suốt hai tháng. Nghe nói, cô nương Chu gia cũng bị phạt, Lý Tu Dẫn bị phạt học thuộc lòng, còn cái tên đáng giận Thẩm Lâm Xuyên kia thì không biết thế nào rồi."Đã biết sai chưa?"
Một tháng hai mươi chín ngày sau, phụ thân cầm một đống giấy ta đã viết trong những ngày qua rồi hỏi ta.
"Biết sai rồi ạ."
Ta ngoan ngoãn nói.
"Sai ở đâu?"
"Sớm biết bị phạt, hôm đó con nên chơi vui vẻ hơn một chút!
"Tốt nhất là đánh cho Thẩm Lâm Xuyên một trận thật nặng vào. Thế là ta lại bị phụ thân kéo dài thời hạn đến cuối tháng sau."Ha ha ha ha, không phải chứ, người thật sự nói với Thu thừa tướng như vậy sao?"
Lý Tu Dẫn đã hết phạt ra cung thăm ta, nghe chuyện này xong thì cười nhạo ta không hề nể tình.
"Cười đủ chưa, cô nương ta không rảnh để ý đến ngươi." Ta liếc hắn một cái, "Ngươi rốt cuộc đến đây làm gì? Không phải đến giúp ta chép phạt sao?"
Lý Tu Dẫn vung tay, nói: "Sao có thể chứ, chữ của ta đẹp như vậy, viết ra chắc chắn sẽ bị Thu thừa tướng nhìn ra ngay, đến lúc đó không phải ngươi sẽ bị phạt lâu hơn à."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!