Chương 45: (Vô Đề)

01/06/20

Editor: Ji_en

Hướng Doanh Doanh chuẩn bị xoay người đi, liền thấy Hạ Xuyên đứng dưới tán cây, giật mình nhìn về phía Dịch Thần Hi...... Lắp bắp hỏi:

"Hay là...... Anh Xuyên đưa Thần Hi trở về nhé?"

Dịch Thần Hi còn chưa kịp nói gì, Hạ Xuyên đã đồng ý

Hướng Doanh Doanh nhìn  hai người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, Dịch Thần Hi bình tĩnh ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, sau vài giây, cô cong khóe môi, nhìn Hướng Doanh Doanh nói:

"Cậu về trước đi, ngày mai gặp."

Vậy được.

Hướng Doanh Doanh vẫn có chút không yên tâm, đi mấy bước lại quay người nhìn bọn họ. Khi Hướng Doanh Doanh hoàn toàn khuất bóng, Hạ Xuyên đã đi tới chỗ Dịch Thần Hi, hai người im lặng nhìn nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Qua một lúc, Dịch Thần Hi không chịu nổi gió lạnh buổi đêm, lạnh nhạt lấy chìa khoá xe ra, đưa cho Hạ Xuyên nói: Làm phiền anh. Nói xong, cô cũng không đợi phản ứng của Hạ Xuyên, vòng qua đầu xe ngồi ghế sau. Đây hoàn toàn coi Hạ Xuyên thành tài xế.

Hạ Xuyên nhìn động tác của cô, cười khẽ một tiếng, mở cửa bước vào  xe.

——

Không khí trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đan xen nhau, Dịch Thần Hi nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, xoa xoa ấn đường. Cô hạ cửa sổ xuống, khiến gió lạnh thổi vào, lạnh lẽo đến cả người đều phát run, Dịch Thần Hi mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo không ít.

Đêm nay gặp Hạ Xuyên, là điều mà cô không ngờ đến.

Cô suy nghĩ, lơ đãng ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi chật vật dời tầm mắt, cho dù hai năm không gặp, dáng vẻ của anh vẫn như trong ấn tượng của cô, trừ việc anh nhìn trưởng thành hơn, phong thái lạnh lùng, cũng không có khác biệt quá lớn.

Ngay cả đôi mắt kia, cũng giống như trước, sâu không thấy đáy, khiến người khác không biết anh đang suy nghĩ gì.

Hạ Xuyên nhìn bộ dáng của cô, cong khóe môi, tầm mắt hơi hướng xuống dưới, nhìn đến trang phục trên người cô, sau lại nhìn thấy làn da trắng như tuyết lộ ra ánh mắt càng thâm trầm. Anh dẫm mạnh chân ga, xe chạy như bay.

Gió càng lúc càng lớn, Dịch Thần Hi có chút chịu không nổi, liền đóng cửa sổ lại, nhắn tin với Noãn Noãn.

Dịch Thần Hi: [Anh ấy về rồi.]

Noãn Noãn: [Ai? Ai đã về?]

Noãn Noãn: [Hạ Xuyên?]

Dịch Thần Hi mím môi, rũ mắt nhìn bàn phím nhắn trả lời: [Ừ.]

Noãn Noãn lập tức gọi điện đến, nhưng bị cô từ chối. Cô nhắn tiếp: [Nhắn tin đi, tớ đang ở trong xe.]

Noãn Noãn: [???

Sao ở trong xe lại không thể trả lời?]

Dịch Thần Hi:.... Cô còn muốn nhắn tiếp, lại phát hiện đã sắp đến cửa khu chung cư. Bảo vệ nhận ra xe Dịch Thần Hi, cho nên khi nhìn thấy mặt cô, liền cười ha hả cho qua.

Chỗ nào?

"Đi lên một đoạn nữa."

Hai người tiếp tục duy trì trầm mặc, xe ngừng ở dưới tầng, Dịch Thần Hi xuống xe, Hạ Xuyên cũng xuống xe cùng, hai người im lặng nhìn nhau, sắc mặt vô cảm, ngước mắt nhìn Hạ Xuyên, nói với giọng điệu lạnh nhạt:

"Cho tôi xin lại chìa khóa xe, cảm ơn hôm nay đã đưa tôi về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!