17/05/20
Editor: Ji_en
Hai người đều bận rộn với công việc của mình, bởi vì tối hôm qua vừa có nổ súng xảy ra, nên ở đây là chịu ảnh hưởng trực tiếp, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên ở bên nhau, bắt đầu băng bó cho mấy em nhỏ, có không ít người đã qua đời, nhìn tình huống nơi này, Dịch Thần Hi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cuộc sống này thật không dễ dàng, nghe tiếng khóc nức nở của những em nhỏ ấy, trái tim Dịch Thần Hi cũng cảm thấy đau xót.
Không chỉ trẻ em, ngay cả người lớn, cũng đều quá đáng thương.
Bọn họ đều là người vô tội, mà lúc này đây, cô lại không giúp gì nhiều cho bọn họ, nhìn bác sĩ và nhóm quân nhân ai ai cũng bận rộn, cô chỉ có thể dùng máy ảnh, lưu lại những sự kiện, hình ảnh đầy cảm xúc này vào từng tấm hình.
Chụp lại toàn bộ khung cảnh hỗn độn xung quanh, những bức tường đổ vách xiêu vẹo, tiến hành đưa tin tức.
Sau khi Dịch Thần Hi giúp đỡ băng bó những người bị thương nhẹ xong, mới bắt đầu quay phim chụp hình, mỗi một tấm hình, mỗi một bức ảnh đầy màu sắc nhưng đều lộ ra sự tuyệt vọng khốn cùng.
Cô không biết nên diễn tả như thế nào, nhưng cô muốn cho cả thế giới thấy hình ảnh những người dân vô tội ở Nam Sudan, trên mặt bọn họ đều tràn ngập sự đau khổ và bi thương.
Nếu trên thế giới này, không còn có chiến tranh, thì thật tốt làm sao.
——
Đội của Hạ Xuyên nhanh chóng tiến vào trong khu vực chiến tranh, chuẩn bị nghỉ ngơi ở nơi này, dù không có nhà hay phòng ốc, bọn họ cũng cố gắng đáp ứng những nhu cầu thiết yếu, cứu viện cho người bị thương, thu xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới, yêu cầu người dân chờ theo thứ tự.
Đây là yêu cầu duy nhất của phía bộ đội bọn họ, mong mọi người chấp hành.
Quân đội của Nam Sudan cũng gia nhập trong đó, cho đến buổi tối, bọn họ mới sắp xếp được một mảnh đất trống rộng lớn, dựng một cái lều lớn thật đơn sơ, để những phụ nữ bị thương và trẻ em có chỗ nghỉ ngơi.
Dịch Thần Hi đứng nhìn ở cách đó không xa, hốc mắt nóng lên.
Không biết từ khi nào Hạ Xuyên đã đứng bên cạnh cô, duỗi tay ôm lấy bả vai cô, dịu dàng nói:
"Em đừng đau buồn như vậy."
Dịch Thần Hi hơi nghiêng người, dựa đầu trên vai anh, nghẹn ngào hỏi:
"Vì sao ở đây lại rối loạn như vậy chứ?"
Hạ Xuyên trầm mặc thật lâu nói:
"Có rất nhiều nguyên nhân tích tụ lại, trong lúc nhất thời không thể giải quyết ổn thỏa được."
"Vậy các anh thì sao?"
Dịch Thần Hi ngước mắt nhìn anh:
"Các anh sẽ gặp những tình huống như vậy sao?"
Hạ Xuyên mím môi: Cũng không hẳn.
Lúc chuyện còn chưa xảy ra, không ai chắc chắn rằng tai họa sẽ ập lên đầu mình, liệu mình có thể là người bị hại tiếp theo hay không. Ở nơi này, đúng là không ai ngờ.
Mà điều Hạ Xuyên cần làm, ngoại trừ nhiệm vụ ở bên ngoài, còn phải bảo vệ những người đang có mặt ở đây.
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, nhìn những con người đã ngủ say trong chiếc lều ấy, không khỏi ngậm ngùi:
"Bọn họ thật sự rất đáng thương."
Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, kéo cô ngồi xuống ở một bên: Gần đây em thế nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!