Chương 39: (Vô Đề)

17/05/20

Editor: Ji_en

Mới vừa đi chưa được vài bước, Dịch Thần Hi đã nhìn thấy người đến đón cô.

Cũng may không để cô đợi quá lâu, nếu không ở nơi không an toàn này, chưa nói đến Hạ Xuyên không yên tâm, chính cô cũng thấy bất an. Hạ Xuyên nhờ người tới đón cô, là một người đàn ông làm tình nguyện ở Châu Phi, nghe nói cũng là người Trung Quốc, điều này làm cho Dịch Thần Hi có chút bất ngờ.

Cô còn tưởng rằng, ở bên này sẽ không gặp được người đồng hương nào.

"Xin chào, anh là Trình Nguyên Phong, Hạ Xuyên có nhờ anh đến đón em." Trình Nguyên Phong nhìn cô gái trước mắt, mặt mày ôn hòa.

Dịch Thần Hi cười, bắt tay với người trước mặt:

"Chào anh, em là Dịch Thần Hi."

Hai người nhìn nhau cười, đem hành lý Dịch Thần Hi để vào trong cốp xe xong, Trình Nguyên Phong mới bắt đầu nói với cô những chuyện liên quan đến tình nguyện viên bên này, cũng như những điều cần lưu ý trong sinh hoạt.

Dịch Thần Hi im lặng lắng nghe, có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh:

"Anh là bác sĩ không biên giới(*) ạ?"

(*): Bác sĩ không biên giới là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.

Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh... Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong.

Tổ chức này đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999.

Đúng vậy. Trình Nguyên Phong cười cười, nhìn cô nói:

"Anh và Hạ Xuyên lớn lên trong đại viên, cho nên không cần khách sáo với anh."

A? Cái này đến phiên Dịch Thần Hi tò mò, lần trước cô có nghe Hạ Xuyên nhắc tới, nói nhờ người tới đón cô, là bạn anh, mối quan hệ khá tốt, nhưng không biết hai người lại là anh em lớn lên trong cùng đại viện.

Trình Nguyên Phong cong khóe miệng, liếc mắt nhìn cô một cái: Tò mò sao?

Có một chút ạ. Dịch Thần Hi nói:

"Em nghĩ rằng những người lớn lên trong đại viện sẽ không tới đây làm tình nguyện."

Trình Nguyên Phong cười:

"Bất kể chuyện gì, công việc nào đều sẽ có người làm. Giống như quân nhân, bọn họ cứu người, bảo vệ đất nước, thật ra cũng không khác chúng ta là mấy, mọi người đều là vì tín ngưỡng của bản thân mà làm việc."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Đúng rồi, tạm thời, em chỉ có thể ở chung một chỗ với nhóm tình nguyện của chúng ta, Hạ Xuyên là bộ đội, tạm thời chưa ổn định, cho nên em sẽ theo bọn anh một khoảng thời gian."

Không sao đâu ạ.

Dịch Thần Hi nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ giọng nói: Em sao cũng được.

"Trong nhóm cũng có phụ nữ, là phóng viên trên chiến trường, đến lúc đó em có thể làm quen một chút."

Thật ạ?

"Đương nhiên, cũng là người Trung Quốc."

Vâng ạ. Bỗng nhiên, Dịch Thần Hi có một chút mong chờ với nơi này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!