10/05/20
Editor: Ji_en
Hạ Xuyên cong khóe miệng, nhìn cô gái nhỏ thẹn quá thành giận, cầm tay Dịch Thần Hi, lại bị cô né tránh.
"Ai cho anh cầm tay em."
Âm thanh cô lạnh lùng, trong lòng hờn dỗi.
Hạ Xuyên cười, dùng sức nắm chặt tay cô, âm thanh mềm nhẹ:
"Trước tiên lên xe đã, ở bên ngoài lạnh lắm."
Dịch Thần Hi vô cùng tức giận liếc anh một cái, giọng lạnh băng:
"Lạnh thì lạnh, dù sao em cũng không muốn cùng anh về nhà."
Lời này của cô, có chút lạy ông tôi ở bụi này(*).
(*): Đang giấu điều gì đó nhưng vô tình làm cho người khác biết.
Hạ Xuyên cười nhẹ, liên tục đáp lời:
"Được được được, anh biết em không muốn về nhà với anh, em là muốn qua nhà bà ngoại, bây giờ anh đưa em đi."
Dịch Thần Hi: ......
Cuối cùng cô vẫn lên xe, hờn dỗi cả đoạn đường, cũng không nói chuyện với Hạ Xuyên. Cô hết nhìn ngoài cửa sổ lại nhìn di động, nhưng vẫn không nhìn Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên dở khóc dở cười nhìn người đột nhiên tức giận, trong mắt đè nặng ý cười, mặt không đổi sắc lái xe, đưa cô đi nhà bà ngoại. Xe ngừng ở bãi đỗ cách nhà bà ngoại không xa, không lái xe vào.
Trong bãi rất ít người, hai người một trước một sau xuống xe.
Dịch Thần Hi xuống xe, một ánh mắt đều không cho Hạ Xuyên, buồn bực cầm túi xách đi, Hạ Xuyên cũng không đoạt túi của cô, túi rất nhẹ, cô hoàn toàn có thể tự cầm.
Từ ngõ đi đến nhà đại khái hết mười phút đi bộ, Dịch Thần Hi cúi đầu giận dỗi, cô cảm thấy quá mức mất mặt, tuy rằng muốn cùng Hạ Xuyên trở về nhưng chút ý đồ ấy lại bị chọc thủng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thẹn.
Đến khi Dịch Thần Hi ngừng ở cửa nhà bà ngoại, cô mới quay đầu trừng mắt nhìn người đi theo sau:
"Anh đi theo em đến đây làm gì"
Hạ Xuyên nhướng mày, một tay đút trong túi quần, chỉ chỉ nhà bên cạnh:
"Anh giống em, tới nhà bà ngoại."
Dịch Thần Hi: ......
Suy nghĩ, cô hung hăng đá chân Hạ Xuyên, mới mở cửa nhà bà ngoại, trừng mắt liếc anh một cái:
"Vậy anh đừng có tới tìm em."
Hạ Xuyên nghe tiếng đóng cửa, cúi đầu nhìn dấu chân ở ống quần, dở khóc dở cười lắc đầu. Đứng tại chỗ thật lâu sau, Hạ Xuyên mới đẩy ra cửa nhà bên cạnh, đi vào.
——
"Tiểu Bảo đã về rồi à."
Dịch Thần Hi giọng buồn buồn, thấp giọng trả lời: Ông, con đã về Cô ngước mắt nhìn ông ngoại, dừng một chút hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!