Nha Trang, 19/04/20
Edit+beta: Xiao He
Có hai người già bị nhốt trong căn nhà ấy hơn một ngày một đêm rồi, điều bọn họ cần làm ngay lúc này chính là không được lãng phí bất cứ giây phút nào, mau chóng đưa người tới nơi an toàn.
Trên bầu trời vẫn còn những trận mưa nhỏ, Hạ Xuyên dẫn theo Lâm Lạc, mượn ngoại lực, nhảy tới mái nhà, nước đã bao phủ quanh hông, hai người lập tức hành động, cứu hai người đang mắc kẹt ở trong.
Nhưng sau khi cứu ra, thì làm cách nào để một người già có thể vượt qua chặng đường còn lại đây?
Anh nhíu mày, liếc nhìn Lâm Lạc đồng lòng cởi áo khoác ra, đưa cho hai ông lão mặc. Mím môi, Hạ Xuyên nhìn xung quanh một vòng, tìm kiếm một vùng đất cao hơn, chuẩn bị đưa hai người qua đó.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re
-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Không ai rõ ở dưới nước có thứ gì.
Nhưng vì sự an toàn của người già, Hạ Xuyên hành động cùng với Lâm Lạc, nhanh chóng vượt qua dòng nước lũ, đưa người tới mảnh đất an toàn.
Một lát nữa, sẽ có nhân viên cứu hộ tới đây, Hạ Xuyên trầm giọng nói:
"Trước tiên phải chuẩn bị nước ấm và quần áo sạch sẽ cho bọn họ."
Rõ.
Lâm Lạc lau đi nước đọng trên mặt, trận mưa vẫn chưa dừng lại, đột nhiên anh sững người, chỉ vào chân Hạ Xuyên hô:
"Chân anh chảy máu rồi, nhanh băng bó lại đi."
Hạ Xuyên cười nhẹ, nhìn sóng nước cách đó không xa, híp mắt:
"Không có thời gian đâu."
Dưới tình huống như vậy, bọn họ không còn thời gian và sức lực để quan tâm cho bản thân nữa. Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của bọn họ chính là cứu càng nhiều người càng tốt.
Sau khi công tác cứu viện được triển khai, có rất nhiều người đã được đưa tới nơi an toàn, tuy rằng vẫn còn mưa, nhưng ít ra, mọi người cũng đã nhìn thấy được một tia hy vọng.
Trong lòng có hy vọng, thì tự khắc sẽ an lòng hơn rất nhiều.
- ------------------
Sau sự việc kia, mối quan hệ giữa Dịch Thần Hi và bạn học ngày càng xa cách hơn. Mail kia không phải do Dịch Ngưng Phù gửi qua, càng không phải do Giả Chính Hào gửi tới.
Mà lại do một bạn học cùng lớp của Giả Chính Hào làm.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re
-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Sở dĩ cô ta muốn làm như vậy chỉ đơn giản là muốn mọi người biết được Thần Hi là loại người thế nào, muốn hấp dẫn sự chú ý của Giả Chính Hào.
Lúc ngồi đó Dịch Thần Hi đã nhớ kỹ địa chỉ mail người gửi, sau khi tìm hiểu một chút liền biết. Cô không muốn đi tranh cãi với loại người này, chỉ là không biết vì sao mà chưa tới hai ngày sau toàn bộ bạn học đều biết chuyện này.
Mọi người biết thì đã sao, cô cũng chẳng bận tâm.
Rốt cuộc người gửi mail cho giảng viên lại bị bạn học cô lập. Dịch Thần Hi không chú ý tới chuyện này, nhưng Trương Bích Lam lại kể lại với cô.
Sau khi nghe được hai câu thì cô ngó lơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!