Nha Trang, 12/04/20
Editor: Xiao He
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, dựa trước ngực Hạ Xuyên cọ cọ, nhỏ giọng nói: Em biết rồi.
Hai người ôm nhau, cũng không biết qua bao lâu, Hạ Xuyên đột nhiên kéo kéo lỗ tai cô, nhìn cô nói:
"Chuyện bạn học vừa rồi là như thế nào?"
Bạn học nào?
Dịch Thần Hi giả bộ nghe không hiểu, nhanh chóng đổi đề tài:
"Lần này anh đi lâu như vậy, có bị thương hay không?"
Hạ Xuyên kéo kéo khóe miệng, trong mắt không hề có nụ cười, nhìn cô: Em không biết?
Biết cái gì? Dịch Thần Hi mê mang nhìn anh, thả lỏng cánh tay đang ôm Hạ Xuyên, sau đó lùi một bước:
"Em thật sự không hiểu anh đang nói chuyện gì?"
Hạ Xuyên bước lên trước một bước, tiến gần về phía cô hơn, toàn bộ hơi thở đều tiếp xúc với mặt Dịch Thần Hi, có chút ngứa, cô vừa định duỗi tay ra để gãi một chút, nhưng Hạ Xuyên lại nhanh tay nhéo mặt cô, cúi người tới gần.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re
-up trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hơi thở hai người giao nhau, Hạ Xuyên nhìn biểu cảm khẩn trương trên khuôn mặt cô, đột nhiên cười nhẹ:
"Em lo lắng gì chứ? Thật sự làm chuyện có lỗi với anh sao?"
Lông mày anh khẽ nhếch, vẫn nhìn chăm chú vào cô.
Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn anh, ra vẻ bình tĩnh:
"Sao em có thể làm chuyện có lỗi với anh chứ." Cô cúi đầu, không muốn đối diện với đôi mắt thâm trầm có tia nguy hiểm của anh.
Ánh mắt ấy như đang phừng lửa lên vậy.
Cô ho nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi anh:
"Sao anh về cũng không nhắn tin cho em?"
Hạ Xuyên ừm một tiếng:
"Tới gặp em không phải tốt hơn sao?"
Dịch Thần Hi:
".... Nói là vậy, nhưng khi anh có điện thoại rồi cũng phải thông báo cho em chứ."
Nghe vậy, Hạ Xuyên bất đắc dĩ cười:
"Như vậy thì không còn bất ngờ nữa rồi."
... Cũng đúng.
- -------
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!