Đà Nẵng, 05/04/20
Editor
"Đúng không, mình cũng cảm thấy vậy, nếu thật là quân nhân cũng không có gì quá kỳ lạ."
Thật thích nha.
Hai nữ sinh ôm nhau, thảo luận hưng phấn, tuy đã cố gắng đè thấp giọng nói của mình xuống, nhưng Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên đều có thể nghe rõ ràng không xót một chữ.
Dịch Thần Hi liếc mắt nhìn hai cô gái kia, đột nhiên đá chân Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên không kịp phòng bị, rên một tiếng nhìn cô: Em phát bệnh sao?
Đúng vậy. Dịch Thần Hi liếc anh:
"Đồ đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt."
Hạ Xuyên: ..... Cười nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: Nhóc con.
Dịch Thần Hi: ... Không thể nhịn được mà đá thêm chân còn lại, tức giận nhìn anh lặp lại:
"Em mới không phải là nhóc con."
Hạ Xuyên cười nhạo, nhìn hai ống quần mình đều có dấu giày của cô, rồi lại nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng không có phản ứng nào khác.
Bầu không khí quỷ dị giữa hai người cứ tiếp tục cho tới trạm tàu điện ngầm, tới nơi Dịch Thần Hi đến quán lẩu kia. Vào ngày mùa đông, lẩu chính là món ăn thích hợp nhất, Dịch Thần Hi vô cùng yêu thích món này, một tuần bảy ngày có thể ăn được năm nồi lẩu, cũng may thể chất cô tốt, ăn nhiều cũng không có vấn đề gì.
Hai người một trước một sau bước vào tiệm, Dịch Thần Hi hưng phấn gọi đồ ăn, sau khi chỉ món xong mới nhìn người đối diện hỏi:
"Anh ăn vậy đủ không?"
Hạ Xuyên nghe những món cô vừa mới đọc, nhìn cô như đứa ngốc nói:
"Em cảm thấy con trai có thể ăn nhiều hay ít?"
Dịch Thần Hi bĩu môi:
"Sao em biết được, em nghe nói mấy anh ăn rất nhiều."
Vậy là đủ rồi.
Vậy được rồi ạ. Đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ, Dịch Thần Hi chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ, quán lẩu ở tầng hai, vị trí bọn họ ngồi sát cạnh cửa sổ, có thể nhìn được ngọn đèn dầu dưới lầu, cùng dòng người lui tới.
Dịch Thần Hi nhìn vô tấm kính trên cửa sổ, nhìn người con trai đang cúi đầu châm trà, đôi mắt lóe lên. Có những lúc, chỉ cần một hành động nhỏ của Hạ Xuyên thôi cũng khiến cô cảm thấy rung động.
Cô vẫn luôn thích quân nhân, cũng thích cảm giác an toàn mà Hạ Xuyên mang đến, cho nên cô không hề hoài nghi cảm xúc của mình.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Xuyên một lúc lâu, cho đến khi Hạ Xuyên quay qua cười, Dịch Thần Hi mới thu hồi tầm mắt: Ăn lẩu đi.
Ừ. Hạ Xuyên cũng không hỏi ý cô là gì, hai người ăn ý tập trung vào nồi lẩu mới bưng lên.
Vừa nhìn thấy nồi lẩu, Dịch Thần Hi liền kêu lên một tiếng vui sướng, không quan tâm đến Hạ Xuyên nữa, tập trung chiến đấu với nồi lầu. Trong lúc ăn tối, hai người không nói với nhau quá mười câu. Lúc ăn uống no nê cũng là đã một tiếng rưỡi sau.
Hạ Xuyên đứng dậy đi tính tiền, hai người cùng nhau ra khỏi quán.
Vừa ra khỏi quán lẩu, Dịch Thần Hi liền cảm thấy lạnh. Từ trước đến nay cô luôn sợ lạnh, huống chi bây giờ đang là buổi tối, cô mặc đồ cũng khá mỏng manh, thật sự chỉ đẹp mắt, không hề giữ ấm chút nào.
Hạ Xuyên nhìn cô: Lạnh sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!