Chương 27: (Vô Đề)

An Quốc Nhân ra sức tìm kiếm chủ đề mà Lôi Đình có thể cảm thấy hứng thú, đáng tiếc, đối phương không chút hứng thú với ông, anh chỉ quan tâm đến hai đứa trẻ ngồi cạnh.

Hàn Trác Vũ đang ngồi tập trung ăn cơm, động tác có quy luật vô cùng, cứ một đũa rau lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, một miếng thịt lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy lại tỏa ra sự thỏa mãn.

Lôi Đình liên tiếp liếc cậu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nhìn đứa nhỏ này ăn cơm vui vẻ như vậy, người khác ăn cũng thấy ngon hơn hẳn.

Bé con nghiêng đầu nhìn từng hành động của anh trai, cuối cùng lại nhìn về phía đĩa của mình, cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Bé chọc chọc bát cơm, khuôn mặt nho nhỏ nhăn lại, nhìn có chút ngốc.

"Tít tít tít…" Hệ thống thông báo bé con cần trợ giúp.

Hàn Trác Vũ dừng ăn uống, nghiêng đầu nhìn bé con, lại nhìn đĩa trước mặt bé chỉ toàn rau, liền gắp mấy miếng thịt từ đĩa mình sang.

Lôi Đình đang định mở miệng ngăn cản, kỳ tích bỗng xảy ra, bé con gắp thịt, chậm rãi bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một cái.

Lôi Đình bất giác ngừng thở, cẩn thận nhìn biểu cảm của con trai.

Nhai thêm mấy miếng, bé con bắt đầu nhíu mày, sau đó nhổ vào bát.

Lôi Đình thở dài, cố nén thất vọng rót nước cho con trai.

Hàn Trác Vũ nhíu mày, dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm bé con. Tiết kiệm lương thực là quang vinh, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ! Cậu đã bị 9527 tẩy não thành công, đương nhiên không thích nhìn thấy cảnh này.

Nếu là người khác, cậu sẽ không quan tâm, nhưng trong lòng cậu, bé con không phải người khác.

Bé con nhận được ánh mắt trách móc của cậu, bả vai rụt lại, khẽ cúi đầu, lát sau lại ngước lên liếc một cái, uể oải phát hiện cậu vẫn còn tức giận!

Uống một hớp nước đẩy trôi vị kỳ lạ trong miệng, bé con lại gắp miếng thịt có dấu răng nho nhỏ lên, dũng cảm bỏ vào trong miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngửa đầu nhe răng với anh trai, tỏ vẻ mình đã biết sửa sai.

Hàn Trác Vũ dùng sức xoa đầu bé, mặt không biểu tình khen ngợi, "Ngoan!

"Lôi Đình cảm thấy mắt mình nóng bừng. Anh nhắm mắt lại, cố kiềm chế tâm trạng kích động, gắp đầy gà, heo, bò, cá chất đầy đĩa con trai, như sắp rớt xuống đến nơi. Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên,"Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"

"A? A a a? Kí chủ, cậu làm gì vậy?" 9527 vò đầu. Đồng chí Đại Chính nhất định là bị thương ở đâu đó nên chính năng lượng bị tràn ra! Nhất định là như vậy!

"Tôi cũng không biết."

Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc liếc người đàn ông một cái, phát hiện anh cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

"Ăn nhiều đồ ăn vào, hai đứa đều gầy quá, phải bồi bổ thêm." Lôi Đình hận không thể gắp toàn bộ đồ ăn vào miệng hai người, nhanh chóng nuôi hai người đến béo mập.

Thấy con trai bắt chước hành động của thiếu niên, một đũa rau một ngụm cơm trắng, một miếng thịt một ngụm cơm trắng, ăn ngon lành vô cùng, anh không thể nào kìm nổi nụ cười trên gương mặt mình nữa. Quả nhiên giữ thiếu niên bên người con mình là quyết định rất chính xác.

An Quốc Nhân mấy lần há miệng đều không biết nói gì, chỉ đành phải quay sang gắp thức ăn cho vợ và con nhỏ để che giấu sự xấu hổ. Nhìn như vậy, chẳng khác nào Hàn Trác Vũ cùng Lôi Đình, Lôi Sâm mới là người một nhà.

Sau khi ăn xong, sáu người chia nhau lên hai xe ra về. Lôi Đình ngồi ở ghế lái phụ, quan sát hai đứa trẻ ngồi sau qua kính chiếu hậu.

Lôi Sâm đang cầm bàn tay trắng nõn của thiếu niên lật qua lật lại xem, còn chủ động đặt tay lên trán miếng, miệng phát ra âm thanh "rẹt rẹt

"như tiếng dòng điện chạy. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình búng nhẹ lên trán bé, thu tay về. Lôi Sâm kiên nhẫn bắt lấy tay cậu, tiếp tục đặt lên trán, miệng vẫn kêu"rẹt rẹt

". Lôi Đình không biết rõ, tưởng rằng một lớn một nhỏ đang chơi trò chơi, vội vàng đưa tay lên che miệng, đề phòng mình cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ thấy con mình hoạt bát hiếu động như vậy, cảm thấy mình thỏa mãn vô cùng."Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"

"Tôi làm gì à?" Hàn Trác Vũ nghiêng đầu.

"Đồng chí Đại Chính bị thương ở đâu rồi, vậy nên chính năng lượng đang chảy ra ngoài. Chúng ta mặc kệ anh ta, mau xem đồng chí Tiểu Chính đi, bé đang yêu cầu chúng ta phóng điện, nếu tôi không hiểu nhầm ý bé.

"9527 hận không thể dùng gậy đánh ngất bé con nghịch ngợm này. Điện của hệ thống này mà có thể tùy tiện phóng ra như vậy à?"Làm sao bây giờ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!