Thu dọn hành lý xong, anh em nhà họ Thạch cùng Hàn Trác Vũ tạm biệt huyện Phương Trung. Hai anh em cùng sĩ quan phụ tá đi một xe, Hàn Trác Vũ tuy rất không tình nguyện, nhưng bé con dính chặt lấy đùi cậu, không cách nào gỡ ra được, cuối cùng cậu không thể không ngồi cùng xe với Lôi Đình.
Tiến vào trong không gian xe chật hẹp, Lôi Sâm, chính là bé con, bắt đầu run lên, thông báo tít tít tít của hệ thống vang lên liên tục.
"Tiểu Sâm làm sao vậy? Lạnh à?" Lôi Đình nhíu mày, vươn tay định ôm con trai vào trong lòng.
Bé con tránh tay của anh, leo đến bên người thiếu niên đang ngồi trong góc, nằm xuống cạnh thiếu niên, co người lại thành quả cầu.
Không gian chật hẹp này khiến bé nhớ tới căn phòng nhỏ xíu bốc mùi cùng cốp xe khiến người không thể nào hít thở, bé chỉ có thể nhắm chặt mắt, co người lại, mới phần nào chống đỡ được nỗi sợ hãi không ngừng bốc lên trong lòng.
May quá, may mà có anh trai ở bên, không giống bố, gọi mãi mà bố vẫn không xuất hiện.
"Tít tít tít…
"Thông báo của hệ thống tiếp tục vang lên, khiến Hàn Trác Vũ quên mất bất an khi ở trong xe cùng Lôi Đình, nghiêng đầu nhìn quả cầu đang không ngừng run run cạnh người. Cậu có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của bé, chẳng lẽ vì đang ngồi trong xe sao?"Kí chủ, nhịp tim của đồng chí Tiểu Chính đang tăng vọt, hô hấp dồn dập, toàn thân đổ mồ hôi, qua phân tích, rất có thể vì bị bắt cóc nên bé mắc bệnh sợ không gian hẹp." 9527 lắc đầu thở dài. Vốn đã bị tự kỷ, giờ lại thêm bệnh sợ vật nhọn và không gian hẹp, sau này phải sống sao!
Đồng chí Tiểu Chính đáng thương quá!
Hàn Trác Vũ nhíu mày, chậm rãi vươn tay đặt lên lưng bé con. Bé con đang run rẩy bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Lôi Đình cầm chăn trong tay định đắp cho con, nhìn thấy động tác dịu dàng cùng vẻ mặt không biểu tình của thiếu niên thì trong lòng phức tạp vô cùng.
Chỉ một ngày một đêm ngắn ngủn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho con trai từ trước đến nay luôn kháng cự tiếp xúc người lại tin tưởng đối phương như vậy? Ngay cả người bố này muốn xoa đầu con trai cũng không được nữa.
Cảm giác vô lực cùng chua xót ập tới, Lôi Đình nhìn chằm chằm thiếu niên tên Hàn Trác Vũ.
Hàn Trác Vũ cúi đầu né tránh ánh mắt lợi hại của người đàn ông, lùi ra ngoài cửa xe. Ở cùng người nghiêm túc như vậy, cảm giác bất an còn hơn cả khi cậu đứng giữa dòng người tấp nập. Cậu thật sự rất hi vọng đường về ngắn hơn đôi chút.
Phát hiện anh trai cách xa mình, bé con cũng nhích theo, nằm xuống trên chân cậu.
Cục bông tròn tròn ấm áp rúc vào người mình, cảm giác có người làm bạn xóa tan bất an dưới đáy lòng. Hàn Trác Vũ khẽ nhếch môi, động tác vỗ lưng càng thêm dịu dàng.
"Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!"
Kỳ thật, người cảm thấy biết ơn là mình mới đúng. Hàn Trác Vũ hạ mắt, thầm nghĩ.
"Tăng nhiệt điều hòa lên một chút." Lôi Đình vẫn yên lặng quan sát một lớn một nhỏ nói với lái xe, sau đó đưa chăn cho thiếu niên, chậm rãi nói,
"Tiểu Sâm hiện giờ rất kháng cự chú, có lẽ vì chú không thể bảo vệ bé. Cảm ơn cháu đã chăm sóc bé trong thời gian qua. Cháu lấy chăn này mà đắp cho cả hai, đừng có để cảm lạnh."
"Miệng thì nói cảm ơn, vậy mà chẳng cho hệ thống giá trị cảm ơn nào!
"9527 hầm hừ. Hàn Trác Vũ không hề để ý việc Lôi Đình có thật lòng cảm ơn hay không, cậu rất sợ ở cùng người đàn ông này, vậy nên ngoan ngoãn nhận chăn, đắp lên người mình và bé con."Nhìn phía trước sẽ không sợ nữa."
Kéo bé con ngồi dậy cạnh mình, thiếu niên sắc mặt tái nhợt chỉ cảnh ngoài cửa kính. Bé con dùng sức nắm chặt tay cậu, nhìn về phía trước.
Một lớn một nhỏ mặt không biểu tình nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả lòng đen cũng không dịch chuyển, đi ngang qua một cánh đồng, có đàn trâu gặm cỏ liền máy móc quay đầu, nhìn chằm chằm đàn trâu, rõ ràng tò mò vô cùng, mắt cũng như sáng lên, nhưng hai khuôn mặt nhỏ lại không có chút biểu cảm dư thừa, hành động giống nhau đến kỳ lạ.
Lôi Đình vẫn luôn lặng yên quan sát thiếu niên, nghi ngờ trong lòng chưa bao giờ buông lỏng. Đối phương nói rất ít, ngoài con trai mình và anh em nhà họ Thạch ra, chẳng bao giờ thấy cậu giao tiếp bằng mắt với người khác, đi đâu cũng tìm góc yên lặng nhất, núp vào, sau đó cúi đầu rụt vai, ra vẻ kháng cự.
Đây là hành vi chỉ người mắc bệnh tự kỷ mới có.
Có lẽ mình trông gà hóa cuốc rồi, thiếu niên xuất hiện tại đó hoàn toàn là trùng hợp. Lôi Đình xoa mày, mệt mỏi nghĩ như vậy.
Ba giờ chiều, đoàn xe đã tới bệnh viện thành phố H, giám đốc bệnh viện nhận được điện thoại xong liền dẫn vài bác sĩ, vội vàng nghênh đón. Bỗng nhiên nhìn thấy nhiều người lạ như vậy, bé con hoảng sợ, nắm chặt ống quần Hàn Trác Vũ, cúi thấp đầu. Hàn Trác Vũ cũng hạ mắt, tránh ánh mắt của tất cả mọi người.
Nhờ phúc của Lôi Đình, anh em nhà họ Thạch đi theo một bác sĩ chuyên khoa tim mạch làm kiểm tra miễn phí.
"Đừng sợ, bố ở đây rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!