Nói xong, thời gian đã điểm 4 giờ sáng.
Nhưng dù có muộn nữa cũng phải lái xe về thành phố, Kỷ Tuân toại nguyện được Hoắc Nhiễm Nhân đưa về, ngồi ghế phụ lái, anh hạ lưng ghế xuống mức thấp nhất, ngáp liên tục: "Hà tất phải khổ cực như vậy?
Hôm nay cậu ban ngày đi tra xét Lục Bình, sau khi tan việc lại lái xe bốn tiếng chạy tới đây, tới đây rồi lại phải lên núi đào đất làm nhân viên cứu hộ cho tôi, sau đó điều hành công việc còn nghe tôi nói kể chuyện hết nửa đêm, hiện tại lại muốn lái xe bốn tiếng chạy về thành phố Ninh —— ngày hôm nay chắc là mệt lắm rồi.
"Hoắc Nhiễm Nhân vẫn hết sức chuyên chú lái xe."Em giai cảnh sát này,
"Kỷ Tuân buồn chán, lại bắt chuyện với cậu, ý tứ sâu xa,"Phá án cứ khổ cực như vậy mãi, dễ bị đột tử, không nghe lời người lớn, ăn thiệt ngay trước mắt...Trời tối đường xa, đường núi gồ ghề.
"Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nói."Hả?Tôi rất cảm ơn anh biết tôi vất vả, thế nên muốn kéo tôi nói chuyện,Hoắc Nhiễm Nhân,Nhưng chúng ta có thể nói mấy lời có chút dương khí được không?
Anh thật sự không sợ tôi trong quá trình nghe anh nói chuyện, tâm tình bỗng nhiên kích động, không kiểm soát được vô
-lăng, lái xe đâm vào trong hốc núi, cùng nhau lên Tây Thiên sao?Xì.Kỷ Tuân bĩu môi,Lần trước đua xe tử thần còn nói bảo vệ tôi, là bảo vệ kiểu như này đấy à?
"Hoắc Nhiễm Nhân thở dài một hơi."Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, im miệng lại, tôi bảo đảm khi anh về đến thành phố Ninh, một cọng lông tơ cũng không rơi mất.Nếu như tôi không ngoan thì sao?
"Kỷ Tuân hiếu kỳ hỏi."Hiện tại chúng ta đang ở nơi rừng núi hoang vu, mà tôi lại trong thời gian tan làm.
"Hoắc Nhiễm Nhân dịu dàng nói."—— Chờ chút, cậu rõ ràng đang tăng ca mà.
"Kỷ Tuân ngửi được nguy hiểm, nhanh chóng sửa lại."Tôi có thể tự giác tăng ca, cũng có thể tự giác nghỉ ngơi. Cục trưởng Chu có bóc lột đến đâu cũng không đến nỗi ngay lập tức gọi điện thoại bắt tôi——
"Hoắc Nhiễm Nhân cố ý liếc mắt nhìn thời gian,"Làm việc vào lúc 04: 34 phút.Ôi, đã bốn rưỡi sáng rồi sao?
Tôi buồn ngủ quá.
"Kỷ Tuân đột nhiên ngoan ngoãn."Sợ tôi làm gì anh đến thế cơ à?
"Hoắc Nhiễm Nhân không nhịn được mà cười nhạo,"Khi ở trong quán rượu, anh không phải rất Open sao?Tôi không nhìn thấu được cậu mà.Kỷ Tuân nói.Vậy không tốt sao? Đủ thần bí đủ mới mẻ.
"Hoắc Nhiễm Nhân trả lời."Đương nhiên không tốt. Bởi vì chưa biết, chính là mang hàm nghĩa nguy hiểm.
"Kỷ Tuân đút hai tay vào trong túi, nghiêng đầu nhìn cậu,"Đội trưởng Hoắc, đối với tôi mà nói, cậu là người rất nguy hiểm, mà người đều sẽ xu lợi tránh làm hại.
"Hoắc Nhiễm Nhân không tiếp tục nói nữa, xe lại tiếp tục đi về phía trước một đoạn."Có chăn không?
"Kỷ Tuân đột nhiên nói."Không có.Hình như hơi lạnh." Anh nhìn lỗ lấy gió của điều hòa trong xe. Trong núi nhiệt độ thấp, xe lại mở điều hòa, ngồi bình thường thì không sao, nhưng nếu muốn ngủ, nhiệt độ hạ thấp, đâm ra không quá thoải mái.
Anh vừa lên tiếng, xe đã dừng lại.
Hoắc Nhiễm Nhân vẫn lười nói chuyện như cũ, trực tiếp cởϊ áσ khoác ra ném cho anh, lại tiếp tục lái xe.
Cảm ơn. Kỷ Tuân ôm áo khoác của Hoắc Nhiễm Nhân, thoải mái nằm xuống, áo khoác còn vương độ ấm trên người cậu, được độ ấm thích hợp như vậy bao lấy, anh dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ...
Giấc ngủ trên xe lần này ngoài ý muốn lại khá yên ổn, bên tai trước sau có tiếng nước chảy róc rách khiến thần kinh của anh thả lỏng, cũng không biết là mơ hay là gì nữa, anh hình như còn nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân kéo áo khoác bị trượt xuống lên cho anh trong lúc anh ngủ.
Nếu như mình ngủ rồi, vậy sao còn có thể nhìn thấy cảnh này?
Kỷ Tuân hào hứng nghĩ, nhưng mà từng cảnh lại vô cùng rõ ràng, anh thậm chí nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân vươn ra tay phải, áo len xắn cao, lộ ra một đoạn cổ tay, cổ tay bị xước một chút xíu, rách da màu đỏ tươi, nhìn qua giống như in một cái hôn bên cạnh.
Dấu hôn sao...
Thần trí của anh lại mơ hồ, tiếng nước đã đi xa, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã đi xa, anh đắm chìm trong hỗn độn hư vô, cơ thể nặng nề không thấy đâu nữa, tâm tư bồng bềnh trôi nổi, không còn ràng buộc, mãi đến khi tiếng trẻ con đuổi nhau nô đùa khiến anh một lần nữa tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, trước mắt là một ly sữa đậu nành nóng hổi, Kỷ Tuân thẫn thờ một lát, cứng nhắc nhận lấy, uống vào.
Đêm đen không còn, sơn thôn nhỏ cũng không thấy, ngoài xe, trời đã sáng trưng, lối đi bộ rộng rãi tràn đầy xe cộ, tiếng trẻ con liên tục vang lên, tám giờ sáng, đúng tầm phụ huynh đưa con đến trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!