Tôi... Chúng tôi... Hề Chí Cao nói quanh co một hồi lâu, đột nhiên nói, "Chúng tôi quả thực truy đuổi cậu, nhưng đó là vì cậu quật thi thể trộm mộ, con cái nhà ai bị cậu đào mộ lại không muốn đánh chết cậu chứ?
Hơn nữa chúng tôi cũng không đánh cậu, chỉ là đuổi theo cậu, cậu tự mình chạy mà không nhìn đường, rơi vào trong bẫy, còn trách chúng tôi không cứu kẻ trộm mộ?Đúng!Đúng thế! Thời điểm nhìn thấy thi hài con cái chúng tôi bị đào ra, trái tim chúng tôi cũng tan nát, không đánh chết cậu ta coi như cậu ta số may rồi đấy!
"Bị Hề Chí Cao nhắc nhở như thế, toàn bộ thôn dân phản ứng lại, dồn dập làm bằng chứng phụ. Hề Chí Cao lại hô lớn với cảnh sát:"Đồng chí cảnh sát, các cậu phải tin tưởng chúng tôi, mặc dù thi thể bé gái có hơi nhiều, nhưng đều là chuyện bao nhiêu năm về trước rồi, khi đó thôn núi hẻo lánh, điều kiện kém cỏi, đến thị trấn gần nhất cũng phải vượt núi băng đèo đi bộ tới hai ngày hai đêm, bé gái cơ thể yếu, sinh ra đã không còn sống, chúng tôi cũng đâu có muốn như vậy, chôn bé gái cùng nhau là phong tục của ở nơi này, muốn các cháu ở dưới đó có thể bầu bạn với nhau, lúc đầu thai cũng không đến nỗi lẻ loi.
Cậu nói xem, đều là con cái của chúng tôi, một miếng cơm có thể nuôi lớn, lớn rồi còn có thể đỡ việc trong nhà, chúng tôi tại sao lại muốn gϊếŧ chết các bé gái?Có chuyện gì về đồn rồi nói.
"Cảnh sát bên cạnh nghiêm mặt quát lớn."Được thôi, chuyện gϊếŧ trẻ sơ sinh tạm thời không nói đến; chuyện truy đuổi chôn sống tôi cũng không nói, coi như là tôi đi không nhìn đường, không cẩn thận rơi vào trong bẫy, nặng đến một tấn, dẫn tới động đất, gây nên sập lún cục bộ...
"Là người đều có thể nghe ra Kỷ Tuân đang mỉa mai. Hề Chí Cao thế nhưng không nghe ra, còn cảm thấy phải cắn chặt lấy lời nói của Kỷ Tuân để chứng minh, vui mừng khôn xiết nói:"Đồng chí cảnh sát, cậu xem cậu ta cũng nói thế, tất cả chỉ là hiểu lầm!——Vậy cái này, nói thế nào?"
Kỷ Tuân đạp lên câu cuối của Hề Chí Cao, chậm rãi tiếp lời.
Anh xòe tay ra.
Một chiếc kẹp tóc nơ bướm màu đỏ cũ kỹ nằm trong lòng bàn tay anh.
Hề Chí Cao mở to mắt, đồng tử co lại thành mũi kim, tròng mắt trắng hiện ra tia máu, một mực nhìn chằm chằm lòng bàn tay của Kỷ Tuân không chớp, lúc nãy khi hắn nhìn Kỷ Tuân cũng không lộ ra vẻ mặt đáng sợ như thế.
"Tôi ở trong bẫy phát hiện ra cái này. Một chiếc kẹp tóc cũ kỹ của phụ nữ."
Anh nở nụ cười với Hề Chí Cao đang tỏ vẻ khủng bố, khép lòng bàn tay lại, dùng ngón tay cái lau đi bùn đất trên kẹp tóc nơ bướm, nhẹ nhàng đặt nó vào trong tay Hoắc Nhiễm Nhân.
"Xem ra ông hiểu rõ cái này đại biểu điều gì. Cái này đại biểu, nếu như bây giờ để cảnh sát lên núi lục soát, nhất định sẽ có phát hiện chấn động."
"Trên núi sẽ không chỉ có một cái bẫy, trong bẫy sẽ không chỉ có một cái kẹp tóc nơ bướm. Dù sao những năm gần đây, các ông đã tiến hành vô số thủ đoạn độc ác theo phương thức mèo vờn chuột với rất nhiều người phụ nữ đáng thương, các ông tưởng rằng, dãy núi đủ sâu, cạm bẫy đủ nhiều, tất cả chứng cứ phạm tội cũng sẽ bị chôn vùi theo thời gian...
"Nụ cười của anh nhạt dần, giọng nói chuyển sang lạnh lẽo, lạnh tận xương tủy."Chứng cứ phạm tội không có cách nào bị chôn vùi. Dù có dài có lâu hơn đi nữa, những người phụ nữ đó cũng sẽ ở trong hang động nhìn chằm chằm ông, dù cho cơ thể mất đi máu thịt, cũng phải dùng xương trắng khắc xuống tội ác của các ông.Không có."
Hề Chí Cao sợ hãi kêu lên. Hắn muốn nhảy dựng lên, mà cảnh sát hai bên trái phải không chỉ sắc mặt như sắt, mà tay càng như thép, vững vàng đè hắn xuống đất, ép hắn đối mặt với chân tướng, đối mặt với thẩm phán.
Không chỉ là hắn, đàn ông trong thôn này đều bắt đầu hoảng hốt lo sợ.
Hề Chí Cao là thủ lĩnh của bọn họ, thể hiện ý chí của bọn họ, ý chí của ngôi làng hẻo lánh này đạt được thống nhất chưa từng có ——thống nhất đê tiện lại hèn hạ, tiến hành tập thể áp bức phụ nữ, tàn hại phụ nữ.
Tôi không có.
Hề Chí Cao kinh hoảng trong chốc lát, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hắn không giãy giụa, an phận thủ thường, một lần nữa ngồi xuống, dùng khuôn mặt phúc hậu kia nói chuyện, mà ác độc lại lan tràn dưới da mặt hắn, từng chút từng chút chảy ra từ ngũ quan,
"Đồng chí cảnh sát, cậu có thể đi hỏi nhóm đàn bà phụ nữ, xem những người phụ nữ kia có phải là có điện thoại di động, có phải là có thể tự do liên lạc với bên ngoài hay không; mà ngay mấy ngày trước, bọn họ còn cùng nhau vào thành phố Ninh, có cách lừa bán như này sao?"
Khi hắn nói đến đoạn sau, thậm chí còn huênh hoang đắc ý.
"Nếu như đúng là bị lừa bán, chẳng lẽ bọn họ bị đánh cho ngu người rồi sao, không biết gọi điện thoại cầu cứu, cũng không biết thừa dịp vào trong thành phố mà chạy chốn ư?"
Tất cả đều là Hề Chí Cao đang nói chuyện.
Toàn bộ là đàn ông đang nói chuyện.
Sau khi được Kỷ Tuân nhắc nhở, Văn Dạng Dạng vốn là muốn đưa những người phụ nữ kia vào nhà, thế nhưng bọn họ vẫn đứng nguyên như khúc gỗ, không ai để ý Văn Dạng Dạng, cũng không ai vào nhà.
Không thể làm gì khác, Văn Dạng Dạng chỉ có thể đứng bên cạnh đồng hành với họ. Cô cảm giác những người phụ nữ này đang run rẩy.
Các cô không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng, giống như tập mãi thành quen, nhưng cơ thể của bọn họ vẫn đang run rẩy, sợ hãi đến mực trực tiếp run rẩy.
Cô cảm thấy cả người sục sôi, đang muốn nói chuyện, mà chớp mắt một cái, Kỷ Tuân đã chắn trước mặt cô.
Nói chính xác hơn là, Kỷ Tuân chắn trước mặt những người phụ nữ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!