Chương 13: (Vô Đề)

Tôi...

Kỷ Tuân bị chặn ở trong phòng nhất thời tắt tiếng.

Mười mấy phút trước vừa mới cảm thấy chính mình số may, mọi thứ đều đến thuận lợi như vậy, đấy xem, người không thể đắc ý, bây giờ có chuyện rồi đó?

Anh nhanh chóng nhìn qua phòng ở một lượt.

Trần nhà không có đèn chùm, buồng tắm cùng phòng ngủ liền nhau, chỉ cách một tầng thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng; cho dù không có thủy tinh trong suốt, chỉ cần có người đẩy cửa đi vào, cái gì cũng đều nhìn thấy, không đủ trốn.

Có lẽ chân chính có thể giấu người cũng chỉ có ——

Kỷ Tuân nhìn lên cửa sổ phía trên máy điều hòa, anh trầm ngâm một giây, thu tầm mắt lại.

Thôi, không đến nỗi.

Tầng 18 đấy, thật sự sẽ chết.

Âm thanh ngoài cửa không có dừng lại, dưới sự chào đón quá mức ân cần của bên dịch vụ quản lí nhà đất, Kỷ Tuân nghe thấy Đàm Minh Cửu Ừ ừ qua loa cho xong chuyện, còn có tiếng bước chân không nhanh không chậm, nửa giây bước một lần.

Là Hoắc Nhiễm Nhân.

Không cần cân nhắc nhiều, Kỷ Tuân lập tức xác nhận.

Chỉ có Hoắc Nhiễm Nhân, mới bước đi cũng giống như động vật ăn thịt đang săn mồi như vậy.

Trong lúc cấp bách, anh đành phải lắc mình trốn vào trong tủ treo quần áo trống rỗng của phòng ngủ.

Anh mới vừa đóng tủ lại, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, xuyên qua khe tủ còn chừa lại, anh nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân xuất hiện ở cửa phòng ngủ.

Hoắc Nhiễm Nhân ngồi xổm xuống trước, liếc mắt nhìn sàn nhà.

Cậu ấy đang nhìn dấu giày.

Kỷ Tuân nghĩ.

Người bước vào sàn nhà lót đầy tro bụi, đương nhiên sẽ để lại vết chân, nhưng sau khi vào cửa anh lại theo thói quen nắm giữ bố cục nội thất trước, ở trong phòng đi tới đi lui một vòng, có dấu chân cả khi tiến vào lẫn ra ngoài, Hoắc Nhiễm Nhân cũng không có cách nào dựa vào dấu chân mà phán đoán ra cái gì —— ngoại trừ phán đoán có người từng tiến vào, nam giới, chiều cao 187, cân nặng 64kg, đi giày thể thao, đặc trưng của dấu chân người bình thường.

Là công tắc trên vách tường.

Hoắc Nhiễm Nhân chú ý tới trên công tắc trên vách tường đã được ấn xuống, tiếp theo cậu ấy sẽ đi xem đèn ở đầu giường, sau đó cậu sẽ ý thức được...

Kỷ Tuân hơi nghiến răng, sau phút suy tư ngắn ngủi, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay cử động như bay, gửi tin nhắn cho Đàm Minh Cửu:

"Nói cho cậu một việc quan trọng, có liên quan đến vụ án——"

Cửa tủ hé một khe mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào, Kỷ Tuân run tay một cái, không gõ nổi chữ nữa.

"Trên đất có vàng sao?"

Giọng nói lành lạnh của Hoắc Nhiễm Nhân vang lên.

... Không. Kỷ Tuân.

"Vậy sao anh không ngẩng đầu lên?" Hoắc Nhiễm Nhân cười hỏi, hơi chanh chua một chút, pha trộn ý trào phúng, còn có giọng mũi lười biếng,

"Đang chơi trò tôi không nhìn thấy anh, anh không nhìn thấy tôi sao?"

Nói xong, cậu duỗi tay ra, lấy đi điện thoại di động của Kỷ Tuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!